"Thừa Tướng đại nhân..!"
"Ngài hãy bình tĩnh lại chút đi, ngài đi như vậy chỉ có tự chui đầu vào lưới..!"
Lai Tạ ôm lấy Phan Đình Phong, ra sức khuyên ngăn.
Phan Đình Phong này cũng là, ông ta nghĩ bây giờ mình còn là đương triều Thừa Tướng, một lời nói có thể làm cho vạn người phải nghe theo hay là sao đây.
Hắn dám chắc chỉ cần Phan Đình Phong bước ra bên ngoài, bị người của triều đình phát hiện, chắc chắn sẽ bị chặt đầu nhanh chóng.
"Lai Tạ..! Ngươi nói đúng..! Ta nên bình tĩnh một chút..!"
Biến cố xảy ra có chút nhanh, làm cho Phan Đình Phong hắn nhất thời còn chưa kịp thích ứng.
Nhìn lại bản thân mình, đã không còn là Thừa Tướng như trước đây nữa rồi, chỉ là một tên đào phạm.
Hiện tại bản thân hắn còn khó bảo toàn, lấy gì đi cứu người nhà của mình đây.
"Đúng vậy đại nhân..! Chúng ta phải từ từ nghĩ một kế sách vẹn toàn mới được..!"
"Kế sách vẹn toàn..!"
Đầu óc Phan Đình Phong xoay chuyển.
Hắn khó lòng có thể tự mình đi cứu người nhà trong lúc này, phải nhờ người khác giúp đỡ một tay thôi.
Nhưng hiện tại trong triều nào có người nào muốn giúp đỡ hắn nữa, bọn chúng tránh hắn còn không kịp nữa là.
Vô ý gặp phải kẻ thù chính trị trước đây, hắn kết cục sẽ càng thê thảm.
"Đi..! Chúng ta đi đến Nguyễn Phủ..!"
Đôi mắt của Phan Đình Phong sáng lên một chút.
Hắn đã nghĩ ra được cách để cứu người nhà của mình, cũng có thể trừng trị đám người khốn kiếp Ánh Vương kia, lấy lại những gì mình đã vừa mất.
"Hừ..! Muốn đến Nguyễn Phủ sao..? Ta nghĩ các người không có cơ hội đó.!"
"Là ai..!"
Phan Đình Phong liếc mắt ra hiệu cho Lai Tạo một cái, Lai Tạ mỉm cười hiểu ý.
Dù tên vừa rồi lên tiếng có là ai, cũng đừng có nghĩ đến chuyện thoát khỏi làn kiếm tử thần của hắn.
...
Hoàng Cung Cần Chính Điện..!
Nguyễn Văn Chương ngồi trên ngai vàng, ánh mắt đôi khi phát ra từng tia lửa giận, như muốn thêu đốt hết vạn dặm núi non.
Bên dưới điện cũng có một đám người, đều là người thông minh, công phu nhìn mặt đoán ý của bất kỳ ai nơi này đều không kém cạnh, bọn họ hiển nhiên là nhìn ra được hiện tại vị Hoàng Đế Bệ Hạ của mình đang tức giận.
Đáng sợ quá..! Nguyễn Chính cùng Mã Tiến đang bị thương không hề nhẹ trên người.
Tuy nhiên bọn họ bây giờ ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Khí tràng mà vị Hoàng Đế này phát ra quá mức là khủng bố.
Từ trên người của Nguyễn Văn Chương bọn họ nhìn ra được một loại bá khí cùng sát khí mà trước đây bọn họ chưa hề nhìn thấy qua trên người Nguyễn Văn Thanh.
Vị Tân Hoàng Đế này không khỏi quá lợi hại một chút.
"Cạch..!"
"Bệ Hạ tha mạng..!"
"Bệ Hạ tha mạng..!"
Một cuốn vải ném xuống trước mặt cách vị trí của Nguyễn Minh không đến nữa mét, hắn đã xem qua rồi nên không cần mở ra hắn cũng biết bên trong ghi chép những gì.
"Tha cho ngươi..! Ngươi làm cho Trẫm tổn thất nhiều như vậy, còn muốn Trẫm tha cho ngươi..?"
Âm thanh lạnh lẽo không hề có một tia cảm tình nào vang lên, Nguyễn Văn Chương bây giờ thật sự rất là muốn cho người lôi Nguyễn Minh ra bên ngoài chém.
Làm thống lĩnh Hổ Tử Vệ, còn chuyên giám sát quan lại bên trong triều đình nữa, đây có thể nói là nhiệm vụ duy nhất của Nguyễn Minh trước đây khi Nguyễn Văn Thanh còn sống.
Ấy vậy mà một việc tưởng chừng như đơn giản thế kia, mà Nguyễn Minh cũng làm không xong.
Bên trong Phủ Thừa Tướng nuôi dưỡng hơn hai trăm tên tử sĩ, y không hề biết cái gì cả.
Nếu như trước đó Nguyễn Minh điều tra ra, sau đem chuyện này báo lại cho Nguyễn Văn Thanh.
Thì dù cho Nguyễn Văn Thanh có tin tưởng tên Thừa Tướng trung hậu kia đến đâu, cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ, càng sẽ không có những chuyện sau này.
Dù nhờ sự vô dụng của Nguyễn Minh cùng sự hồ đồ của Nguyễn Văn Thanh mới tạo ra chuyện Nguyễn Văn Chương hắn làm Hoàng Đế như hiện nay, nhưng nói thật hắn chẳng có chút gì vui vẻ cả.
"Bệ Hạ..! Thần biết mình phạm tội lớn..!"
"Nhưng xin ngài hãy nhìn bao nhiêu năm qua vi thần luôn trung thành với Tiên Đế, xin hãy bỏ qua cho vi thần một lần..!"
Người của hắn phái đến Phủ Thừa Tướng nhiều năm, hàng năm báo lại không có chuyện gì bất thường cả.
Bây giờ thì hắn đã hiểu người của mình nhiều khả năng đã bị Phan Đình Phong nhận ra, còn là dùng tiền tài mỹ nữ kéo tên đó nhập bọn luôn.
Thành ra hắn đối với lại Phủ Thừa Tướng như người mù một dạng.
Hôm nay nếu không có chuyện Bệ Hạ quyết tâm muốn trị tội của Phan Đình Phong, làm cho Phan Đình Phong không còn cách nào khác là phải tạo phản.
Đến bây giờ hắn vẫn còn không có biết Phủ Thừa Tướng nội tình lại thâm hậu đến thế kia.
"Bệ Hạ..! Lần này cũng là do vi thần tính toán không chu toàn, nên mới làm cho Cấm Vệ Quân tổn thất thảm trọng, xin Bệ Hạ giáng tội..!"
Nguyễn Chính lòng đầy cay đắng nhận tội, năm mươi binh sĩ theo cùng hắn vào bên trong Phủ Thừa Tướng, vì nghe theo mệnh lệnh của hắn mà đã mất mạng quá nữa.
Nếu khi ấy hắn nhẫn nhịn một chút, nghe theo lời Phan Đình Phong, dù để cho tên đó chạy đi nhưng với số lượng binh mã còn lại vẫn rất đông đảo của mình vẫn có thể bắt lại Phan Đình Phong.
Tiếc là bây giờ có nói gì cũng muộn.
Lần này không phải Nguyễn Nhật dẫn kỵ binh chạy đến kịp lúc, tổn thất của hắn chắc chắn sẽ không dừng lại con số gần ba mươi người.
"Bệ Hạ...! Nguyễn Nhật tướng quân cầu kiến..!"
"Truyền..!"
Liếc xuống hai người Nguyễn Chính lần nữa, Nguyễn Văn Chương gương mặt có đôi chút thất vọng.
Cả hai người này đều là danh tướng có tiếng, không ngờ chỉ qua một chuyện nhỏ, cả hai đều thể hiện năng lực khá hạn chế của mình đi ra.
Nguyễn Nhật đi vào, hy vọng sẽ không có làm cho Nguyễn Văn Chương hắn thất vọng như hai người trước.
"Vi thần Nguyễn Nhật..! Bái Kiến Bệ Hạ...! Bệ Hạ..!"
"Miễn đi..! Nhanh nói cho trẫm biết, Phan Đình Phong hiện giờ thế nào rồi..?"
Nguyễn Chính đám người có nói qua, sau khi Nguyễn Nhật quân đội chạy đến, bọn họ liền giao công việc truy đuổi Phan Đình Phong đám người cho Nguyễn Nhật.
Kỵ binh lúc nào cũng phải nhanh hơn bộ binh, bây giờ Nguyễn Nhật đã trở lại, xem ra đã có kết quả rồi..
"Hồi Bệ Hạ..! Vi thần dẫn theo quân đội truy sát đám người Phan Đình Phong đến cùng..!"
"Nhưng người của Phan Đình Phong cũng rất ngoan cường chống lại, bọn họ thà chết cũng muốn ngăn cản người của chúng tôi lại..!"
"Sau một hồi giao tranh, quân đội của vi thần đã đem hai trăm tên tử sĩ kia giết sạch, thế nhưng vẫn để Phan Đình Phong chạy trốn..!"
Nguyễn Nhật nói ra chuyện này trên mặt cũng khá là xấu hổ, ai đời dẫn theo hai trăm kỵ binh.
Vũ khí tối tân, lại vẫn để cho Phan Đình Phong chạy thoát, hắn thấy mình cũng không có khá hơn mấy người Nguyễn Chính là bao.
Gì kia..! Cả mình mà Bệ Hạ cũng muốn giết sao..? Nguyễn Nhật trong lòng lạnh căm căm.
Ánh mắt mà Nguyễn Văn Chương vừa rồi nhìn hắn, không khác gì là nhìn hai người Nguyễn Chính vừa rồi, nói rõ trong lòng y đã động sát ý với lại hắn đây.
"Tuy nhiên người của vi thần đã bắt được gia quyến của Phan Đình Phong, tổng cộng hai mươi hai người, đem tất cả nhốt vào Thiên Lao, chờ Bệ Hạ minh xét..!"
Sau khi nói xong, Nguyễn Nhật trên trán cũng mướt mồ hôi lạnh.
Tay Nguyễn Văn Khánh này trước khi đăng cơ hắn đã cảm thấy y là người khó đối phó.
Sau khi làm vua, là cho hắn cảm giác đáng sợ, nỗi sợ hãi này còn lớn hơn gấp nhiều lần mỗi khi hắn làm sai chuyện đến nhận lỗi với Ánh Vương nữa.
"Nguyễn Minh..! Trẫm cho ngươi hai ngày thời gian..!"
"Nội trong vòng hai ngày, không cần biết ngươi dùng cách gì, phải tìm cho ra bằng được Phan Đình Phong, bắt hắn về đây cho trẫm..!".