Lời của Bạch Hạc Hiên bấy giờ mới khiến cho Lam Đình Niên giảm bớt đi được đâu đó một phần sợ hãi trong lòng mình, và cả những hành động quá kích của bản thân, tâm tình có thể nói đã dịu xuống đi rất nhiều.

Lam Đình Niên giương đôi mắt đỏ hoe ngập tràn nước mắt nghi ngờ mà xác nhận lại thêm lần nữa:“Anh thật sẽ cứu mẹ tôi chứ?”
Mi mắt khẽ chớp nhẹ Bạch Hạc Hiên vuốt nhẹ mái tóc đã rối tung của Lam Đình Niên mà “ưm” lên một tiếng xác nhận.

Khóe môi nhợt nhạt vừa mới khóc lại chợt nở nụ cười, nhưng rồi lại nhớ đến người ra tay với mẹ cô là Nhã Thanh Lam, lòng Lam Đình Niên lại có chút do dự, chẳng phải Bạch Hạc Hiên yêu Nhã Thanh Lam lắm sao?
Cô bây giờ ở đây tố cáo cô ta nếu ngộ nhỡ Bạch Hạc Hiên chỉ là đang đóng kịch thì sao?
Nếu thật là đóng kịch anh nhất định sẽ không tin lời cô mà ngược lại còn có kế mà nhục mạ cô?
Lam Đình Niên chín phần đề phòng, cô xiết chặt cánh tay của Bạch Hạc Hiên:“Anh thật sự sẽ chịu tin lời của tôi sao?”
Điệu bộ của Lam Đình Niên rất rõ ràng, Bạch Hạc Hiên cũng nhận thức được mà mở lời dẫn đường cho cô:“Thanh Lam đã nói gì với cô mà cô lại đồng ý đi lấy bản thiết kế của Bạch Thị?”

Cánh môi run run nhẹ, Lam Đình Niên gạt nhẹ đi nước mắt, cười nhạt cô buông cánh tay của Bạch Hạc Hiên ra, gọn gàng xoay người sang một bên cúi đầu hai tay ôm chặt lấy gối của mình.

Thì ra Bạch Hạc Hiên đã biết nhưng vẫn cố tình ở trước mặt Nhã Thanh Lam diễn kịch, vậy anh xem Lam Đình Niên cô là cái gì chứ?
Như một con rối trong vở tuồng của hai người mà hết người này lần lượt đến người khác lại đem cô ra xoay vòng vòng cho đến khi thỏa thích rồi lại nhẫn tâm nói với cô rằng ừ cô chỉ là thú tiêu khiển trong cuộc vui của họ hay sao?
Ngồi bên cạnh, Bạch Hạc Hiên chờ mãi vẫn không nhìn thấy Lam Đình Niên có bất kì biểu hiện nào là có ý sẽ trả lời lại anh mà vươn tay chạm nhẹ vào vai cô:“Đình Niên, nói cho tôi biết Thanh Lam đã nói gì với cô”
Nhưng rồi cánh tay lại bị Lam Đình Niên giễu cợt mà né tránh, cô trầm tư mà lên tiếng:“Nói cho anh biết anh sẽ vạch trần cô ta sao? Hay lại ở trước mặt cô ta đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi?”
“Nếu ngay từ đầu anh đã xác định người chịu hết trách nhiệm cuối cùng trong mọi chuyện là tôi rồi, thì anh cần biết sự thật để làm gì nữa chứ?”
“Đình Niên, tôi…Cô có thể nghe tôi giải thích được không?” Bạch Hạc Hiên lần này giữ chặt lấy hai bã vai của Lam Đình Niên ép cô phải xoay người đối diện với mình, ánh mắt đầy vẻ chân thành.

Nhưng rồi lại bị Lam Đình Niên thẳng thừng từ chối lời giải thích từ anh:“Bạch Hạc Hiên, anh là một thằng tồi! Tôi không muốn nghe bất kì một lời giải thích nào cả, cơ bản tôi cũng chẳng cần!”
“Oan ức chịu thêm lần nữa tôi cũng chẳng có vấn đề gì.

Việc này tôi gánh là được chứ gì? Dù sao tôi cũng có một phần lỗi.

Tôi cam tâm tình nguyện nhận lỗi!”
“Nhưng còn mẹ của tôi bà ấy không hề dính dáng gì đến chuyện này, mong rằng anh khuyên cô tình nhân nhỏ của mình đưa thuốc giải cho mẹ của tôi!”
“Cái thủ đoạn thấp kém của cô ta qua cả một năm rồi vẫn cứ thế, chẳng tiến bộ lên được tí nào, vậy mà Lam Đình Niên tôi cứ ngu ngốc vẫn tin cho được!”
“Nực cười!”

Lam Đình Niên vừa nói vừa ghim sâu tầm nhìn vào sâu thẫm trong đôi mắt của Bạch Hạc Hiên, ánh mắt của anh cô biết là anh nghi ngờ lời của mình.

Mấy cái thủ đoạn hạ lưu như tiêm thuốc giết người, dọa nạt người ta ấy mà, làm sao cô tình nhân nhỏ yếu đuối của anh có thể độc ác đến như vậy được.

Anh làm sao có thể tin!
Lam Đình Niên cười nhạt, cũng chẳng chờ Bạch Hạc Hiên đáp lại mà đã tiếp tục thành câu: “Anh đừng để tôi thấy anh là một thằng đàn ông vô dụng, chẳng phải anh giỏi giang lắm sao, tiền quyền anh thiếu thứ gì, người phụ nữ của mình ít ra anh cũng phải dạy dỗ được chứ?”
Lời của Lam Đình Niên quá đổi cương quyết, Bạch Hạc Hiên tạm thời không biết phải đối chất với cô thế nào, nhưng anh biết chắc Nhã Thanh Lam đã ra tay với mẹ của Lam Đình Niên, trong lời của cô luôn nhắc đến mẹ mình lại còn bảo Nhã Thanh Lam đưa thuốc giải gì đó, chắc chắn không phải là chuyện đơn giản, sợ là liên quan đến cả mạng người, Bạch Hạc Hiên liền lay lay nhẹ người của Lam Đình Niên suy đoán:“Có phải Nhã Thanh Lam tiêm thuốc mẹ của cô, rồi đe dọa cô không?”
“Không phải đi hỏi cô ta anh sẽ rõ à?”
“Nếu hôm nay mẹ tôi có mệnh hệ gì hay không qua khỏi, có là ma tôi cũng xé xác của cô ta ra!”
Nói rồi Lam Đình Niên liền quay mặt đi, hất mạnh hai bàn tay của Bạch Hạc Hiên ra khỏi người mình, cô trở lưng nằm xuống giường co ro mà nhắm chặt mắt.

Thở dài một hơi Bạch Hạc Hiên ngồi bên cạnh đặt mãi ánh mắt lên người của Lam Đình Niên trầm tư:“Việc này nhất định tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô… Nhưng có thể đợi tôi thêm một thời gian nữa được không?”

Đáp lại lời của Bạch Hạc Hiên chỉ là một nụ cười đầy ý châm chọc cùng một khoảng lặng thật dài trong màn đêm tối đen như mực.

Mi mắt chớp nhẹ Bạch Hạc Hiên, cúi nhẹ đầu mím môi, anh xoay người xuống khỏi giường từ trong túi móc ra chiếc điện thoại đi đến bên sofa mà ngồi xuống, anh gọi cho trợ lý Hồng.

Khi mà nghe thấy đầu giây bên kia vừa nhấc máy Bạch Hạc Hiên liền nhanh chóng dặn dò:“Cậu đến bệnh viện xem xem trong người mẹ của Đình Niên có loại thuốc gì lạ được đưa vào hay không? Xét nghiệm nhanh một chút, nhớ tranh thủ thời gian…”
“À… Còn nữa, cậu cho người theo dõi hành tung Nhã Thanh Lam dạo gần đây cho tôi, nhớ kín kẽ một chút!”
“Vâng!” Sau khi nhận lệnh từ Bạch Hạc Hiên trợ lý Hồng liền nhanh chóng ngắt máy, mà đi đến chỗ của bà Lam, trong lúc trên đường đến chỗ của bà Lam cậu còn tranh thủ phân phó người theo dõi Nhã Thanh Lam.

.