Nghiêm Cẩn dùng hai ngón tay trái gắp một viên đá lửa đang đỏ rực trong lò đưa tới trước mặt Tiểu Mỹ Nhân.

Sau đó tay phải anh nhấc ly rượu đổ nghiêng lên viên đá, mở to mắt nhìn thứ chất lỏng trong suốt dần cạn trên mặt viên đá, tiếng xèo xèo và khói bốc lên dần hóa thành hư vô trong không gian hầm hập toàn hơi nước.

Anh cũng cười, nụ cười dửng dưng: “Tôi chưa bao giờ nói đùa!”
Nụ cười cứng đờ trên mặt Tiểu Mỹ Nhân.

Viên đá lửa nóng rực kia chỉ cách gã chưa đến 10cm, thậm chí gã còn cảm nhận được cả dòng khí nóng từ viên đá phả lên mặt mình.

Rượu bị đun cạn bốc lên mùi chua thoang thoảng, nhưng bị át đi bởi mùi protein cháy khét, thứ mùi này không chỉ kích thích khứu giác mà còn kích thích cả thần kinh con người.
Phùng Vệ Tinh há hốc miệng, những câu khôi hài hắn định nói nghẹn ngang cuống họng, chẳng thể thốt ra.
Hắn quên mất một điều, quên mất năm xưa trong quân ngũ Nghiêm Cẩn là người thế nào.

Nghiêm Cẩn làm việc không quá thận trọng, nói huỵch toẹt ra là thẳng như ruột ngựa, nhưng ở anh có thứ can đảm quyết sống mái đến cùng hiếm thấy ở người bình thường, nếu đã nói sẽ đi tới cùng thì nhất định Nghiêm Cẩn sẽ đi tới cùng, không tiếc hy sinh bằng bất cứ giá nào.

Hơn chục năm về trước khi gia nhập binh chủng đặc công, Nghiêm Cẩn đã dùng chính tinh thần liều mạng này để hoàn thành khóa huấn luyện theo kiểu “tự hành hạ bản thân”, để cuối cùng có thể trở thành một lính đặc công xuất sắc.

Người chưa đích thân trải nghiệm có lẽ sẽ khó lòng hiểu được một người vốn tính tình năng động tùy hứng, phải trải qua sự rèn luyện và lột xác thế nào, mới có thể trở thành một người lính đặc công bình tĩnh, chai sạn như thế.

Từng giọt mồ hôi nóng hổi thấm ướt vầng trán Tiểu Mỹ Nhân, gã không khỏi chớp mắt vài lần rồi tự nhiên bật cười, liến thoắng nói: “Cần gì phải vậy, đừng như vậy mà, người anh em thẳng thắn quá, đâu đã đến mức đó, chúng ta cứ từ từ bàn bạc.”
Nghiêm Cẩn nhìn gã chằm chằm: “Có thể bàn bạc tiếp không?”
Tiểu Mỹ Nhân ngẩng đầu cười xòa: “Dĩ nhiên là được, người anh em muốn thế nào cứ việc nói thẳng.”
Nghiêm Cẩn mỉm cười: “Vậy tôi không khách sáo.”
Ít nhiều anh cũng được xem như có vài năm kinh nghiệm, hiểu rất rõ quy tắc ngầm trong giới.

Khi đấu trí với nhau, tất cả đều dựa vào một chữ “ác”.

Ăn mày không sợ quan lớn, ai chẳng còn gì để mất thì người đó chiếm thế thượng phong.

Rõ ràng trong lòng Tiểu Mỹ Nhân có nhiều nỗi băn khoăn hơn anh.
Viên đá rơi xuống ngay bên cạnh đầu gối Tiểu Mỹ Nhân, rơi xuống đất đánh cộp một tiếng, khiến vũng nước dưới nền nhà bốc khói nghi ngút, tiếng xèo xèo vang vọng một lúc lâu.
Nghiêm Cẩn rút tay về, thản nhiên đưa lên miệng thổi rồi chẳng màng tới hai ngón tay đã bỏng đến khô da nữa.

Anh thong thả đưa ra điều kiện của mình: “Khoản phí chúng ta bàn khi nãy, tôi có thể thêm vào hai số 0.”
Lần này không chỉ Tiểu Mỹ Nhân mà đến cả Phùng Vệ Tinh cũng thoáng kinh ngạc, họ đều nghĩ liệu có phải Nghiêm Cẩn đã bị không gian nóng bức này làm hỏng não rồi chăng?
Nghiêm Cẩn tiếp lời: “Nhưng khoản này sẽ được thanh toán trong ba năm, coi như tôi mua của anh một gói bảo hiểm ba năm.


Ngoài điều kiện này ra, chúng ta ai đi đường nấy, không dây dưa gì với nhau nữa.”
Phùng Vệ Tinh ngỡ ngàng quay đi.

Khi nãy là Tiểu Mỹ Nhân ức hiếp người quá đáng, bây giờ tới lượt Nghiêm Cẩn được voi đòi tiên.

Anh muốn dùng khoản tiền này đổi lấy lời hứa bình an trong ba năm của Tiểu Mỹ Nhân.

Giờ đây cho dù Phùng Vệ Tinh có nói gì hay đứng về phía người nào đều không phù hợp, hắn đành cúi xuống giả bộ thưởng thức rượu ngon.
Tiểu Mỹ Nhân không đáp lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn lại Nghiêm Cẩn.

Càng nhìn nụ cười trên môi gã càng thêm sâu sắc, một nụ cười khiến người ta sởn gai ốc.

Cuối cùng gã đưa tay ra, lòng bàn tay hướng về phía Nghiêm Cẩn, nhưng vẫn không lên tiếng.
Nghiêm Cẩn tuy đã ngầm hiểu song trong lòng anh cũng không khỏi sững sờ, không ngờ Tiểu Mỹ Nhân lại chịu đình chiến như vậy.

Tuy chưa hết cảnh giác nhưng anh cũng uể oải đưa tay phải của mình ra, khẽ nắm lấy bàn tay Tiểu Mỹ Nhân.
“Tôi đồng ý!” Tiểu Mỹ Nhân nói.
Lúc một mình rời khỏi phòng xông hơi, trong lòng Nghiêm Cẩn hiểu rõ một điều, có lẽ Tiểu Mỹ Nhân trông thấy quyết định muốn gìn giữ Một Phần Ba của anh, rồi nghĩ đến thân phận của ba anh mà tạm thời bỏ qua, khoản tiền đó bỏ ra chỉ mua được sự an bình trong chốc lát, ân oán của hai người từ giờ sẽ chính thức bắt đầu.


Song, để Một Phần Ba không bị nhúng chàm bởi loại người có dã tâm đen tối như gã, Nghiêm Cẩn chẳng thể lo lắng được quá nhiều điều.
Phùng Vệ Tinh không rời đi cùng Nghiêm Cẩn, hắn và Tiểu Mỹ Nhân còn có chuyện bí mật cần nói riêng với nhau.
Nghiêm Cẩn biết điều xin phép ra về trước, tuy anh thừa hiểu Phùng Vệ Tinh là loại cáo mượn oai hùm, mượn thời cơ để có giao dịch khác với Tiểu Mỹ Nhân song anh cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở, ai bảo lần này anh mới là người cầu cạnh người ta chứ.
Ra khỏi phòng xông hơi, cơn đau xé da từ ngón tay mới truyền tín hiệu đến não bộ.

Cảm giác khó chịu trong lồng ngực dường như thấm ra ngoài da thịt, khiến người ta khó chịu hơn cả nỗi đau sắc bén kia.

May thay, thuốc mỡ bôi bỏng là thứ luôn có sẵn ở khu du lịch suối nước nóng.

Phục vụ mang gạc và băng vải tới, xử lý vết thương cho Nghiêm Cẩn nhanh thoăn thoắt, rõ ràng đã quen làm việc này.
Nghiêm Cẩn chỉ muốn mau chóng trở về Bắc Kinh.

Hôm nay là ngày thằng cháu trai Lạc Lạc của anh đi học piano, tài xế chịu trách nhiệm đưa đón hàng ngày có việc đột xuất xin nghỉ, ba của Lạc Lạc lại đi công tác xa nhà nên cô em Nghiêm Thận chỉ còn cách cầu cứu anh trai.

Nghiêm Cẩn rất mực thương yêu đứa cháu bướng bỉnh này, bởi vậy anh đã trượng nghĩa nhận lời ngay tức khắc.

Lúc này là 4h chiều, nếu đường đi thông thoáng, anh sẽ về tới Bắc Kinh trong hơn một tiếng nữa, vừa vặn đến giờ tan học của Lạc Lạc.
Anh mặc quần áo xong, cầm chìa khóa băng qua đại sảnh, đang đi đến gần cửa xoay thì đột ngột có hai người đứng lên từ sofa.
“Anh Cẩn.” Người bên trái tiến lên vài bước, nở nụ cười đầy xu nịnh rồi hỏi một câu vô cùng nhảm nhí: “Sao anh lại ở đây?”
Nghiêm Cẩn quen y, y là đàn em của Phùng Vệ Tinh, tên Lưu Vĩ, vốn chỉ là kẻ du côn trong một ngõ ở phía Nam thành phố, đã đi theo Phùng Vệ Tinh được bảy, tám năm.


Năm xưa y từng đỡ cho Phùng một nhát dao, bây giờ vết sẹo vẫn còn hằn rõ trên mặt, cũng được xem như một trong những đàn em thân tín của Phùng, hiện đang thay Phùng quản lý vài hộp đêm.
Nghiêm Cẩn chỉ khẽ gật đầu, thuận miệng hỏi: “Cậu ra rồi hả? Trong đó không phải chịu khổ gì chứ?”
Lưu Vĩ chính là một trong những kẻ bị tống vào đồn trong đợt truy quét mại dâm lần trước, mới được phóng thích nhờ công của chính Nghiêm Cẩn.

Tất nhiên y rất biết ơn anh, nở nụ cười khoe trọn hàm răng vàng khè do hút thuốc lâu ngày: “Không ạ, được anh Cẩn giúp đỡ làm sao tụi em phải chịu khổ chứ?”
Nghiêm Cẩn cũng chẳng muốn nói nhiều với loại người này, chỉ cười cho có: “Lát nói lại với đại ca cậu nhé, tôi có việc gấp phải về Bắc Kinh, liên lạc sau.”
“Anh cứ yên chí về đi ạ, em nhất định sẽ chuyển lời.” Lưu Vĩ nhận lời ngay.
Vì tất tả ngược xuôi, vết sẹo ngoằn ngoèo như giun bò trên mũi Lưu Vĩ đỏ lựng lên trông càng đáng sợ hơn, y lau mồ hôi trên mặt, vừa quay về phía sau đã thay đổi sang vẻ hung hăng ngang ngược.
“Lại đây chào anh Cẩn đi!”
Người nấp sau lưng Lưu Vĩ nãy giờ cúi mặt bước tới, ngước mắt dè dặt chào một câu: “Anh Cẩn!”
Ánh mắt chỉ vô tình lướt qua khuôn mặt cậu ta nhưng lại khiến Nghiêm Cẩn giật mình.

Anh mới gặp tên này một lần nhưng khuôn mặt và ánh mắt đó khiến người ta khó mà quên được.
Kẻ Lưu Vĩ đưa tới lại chính là “KK”, gã trai bao từng có “một đêm tình” với Nghiêm Cẩn.
Lần này cậu mặc áo len màu trắng ngà và quần jean, cổ áo caro bên trong được dựng gọn trên cổ áo len, cặp sách đeo một bên vai, tóc chải gọn gàng, quả thật đúng là dáng vẻ của một cậu sinh viên ngoan ngoãn.
Nghiêm Cẩn thực sự không thể hiểu nổi, tại sao một thằng con trai bán thân kiếm tiền lại vẫn giữ được ánh mắt trong trẻo và hồn nhiên đến thế? Anh tỏ vẻ như vừa xui xẻo nuốt phải một con ruồi, hậm hực quay mặt đi, khẽ vỗ vai Lưu Vĩ, hoàn toàn coi KK như không khí, bước ra chẳng thèm nhìn cậu lấy một lần.
Tuy nhiên khi đã yên vị trên chiếc xe ấm áp của mình, một dấu chấm hỏi to đùng lại hiện ra trong đầu Nghiêm Cẩn.

Hôm nay là một buổi gặp mặt có tính chất nghiêm túc, vì lý do gì Lưu Vĩ lại mang KK tới? Mặc dù trong đầu còn đầy những nỗi nghi hoặc đang nhảy múa, Nghiêm Cẩn vẫn không quên nổ máy, rời khỏi khu du lịch suối nước nóng trong tiếng gầm rú của động cơ, chuyển hướng đi về phía đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Tân..