“Em nhớ ra rồi phải không?” Nghiêm Cẩn không nhận ra vẻ xa cách trong giọng nói Quý Hiểu Âu, ngược lại còn hiểu nhầm sự bối rối của cô là vì e thẹn, liền thoải mái bước lại gần hơn, vỗ vào chiếc balo trên lưng cô: “Trong này có gì thế? Trông có vẻ nặng.”
Quý Hiểu Âu vội lùi lại: “Không có gì đâu.”
Nghiêm Cẩn thiếu tinh tường vẫn cứ bước lại gần Quý Hiểu Âu: “Cởi balo xuống, để anh xách cho.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh! Tôi tự… Ối…” Dưới tình thế không còn chỗ lẩn tránh, Quý Hiểu Âu bước hụt một chân khiến cơ thể mất thăng bằng, loạng choạng suýt té.
Tay chân Nghiêm Cẩn luôn hành động nhanh hơn suy nghĩ của chủ nhân, anh đưa tay kéo cô lại theo phản xạ khiến Quý Hiểu Âu đổ rạp trong vòng tay anh.

Anh cảm nhận được vòng eo nhỏ nhắn dưới bàn tay, mềm mại và rất đàn hồi, thoắt cái mùi hương thơm tho đã lấp kín trái tim.
Hai người rất gần nhau, gần như mũi chạm mũi, môi chạm môi, cứ giữ mãi tư thế kỳ quặc này hồi lâu không suy chuyển, như đầu đĩa DVD bị nhấn nút stop.
Người định thần trước là Nghiêm Cẩn, đối mặt với một cô gái xinh xắn ưa nhìn, bản năng đàn ông trong anh liền chiếm thế thượng phong, chưa kịp suy nghĩ đã chu môi đặt một nụ hôn phớt qua lên gò má thơm tho trắng trẻo ấy.

Thực ra anh rất muốn hôn lên cánh môi màu hoa hồng của cô nhưng thời khắc cuối cùng trước khi hai làn da chạm nhau, anh đã chột dạ chuyển vị trí sang gò má.
Đúng 6h tối, thời gian của ban ngày đã chấm dứt, mặt trời vừa xuống núi để lại một vệt màu đỏ trên ngọn cây hòe già bên đường.
Giữa ánh hoàng hôn, Quý Hiểu Âu chỉ trông thấy cặp mắt sáng lấp lánh gần trong gang tấc và hàm răng trắng đều tăm tắp.

Vừa giận vừa xấu hổ, màu đỏ dần nhuộm lên cặp má Quý Hiểu Âu.

Cô không thể nén cơn giận, giơ bàn tay lên cao, giáng một cái tát lên khuôn mặt đắc ý kia.
Không đau nhưng rất vang, khiến cả hai đều giật mình.
Quý Hiểu Âu ngần ấy tuổi nhưng thực tế đây là lần đầu tiên cô giơ tay tát một người, âm thanh giòn vang khiến cô hết sức bối rối, bàn tay phải vừa vung ra cái tát cứng đờ giữa không trung.

Cô chưa hết bàng hoàng, khi còn chưa rõ rốt cuộc bản thân đang làm gì thì bàn tay kia đã hoàn toàn không chịu sự điều khiển của chủ nhân, biến thành một thực thể độc lập nằm ngoài cơ thể cô.
Lòng nhiệt huyết của Nghiêm Cẩn bị cái tát của Quý Hiểu Âu đưa về nhiệt độ bình thường.


Sau một thoáng suy ngẫm, anh lùi lại, ngại ngùng buông tay.

Tâm trạng anh lúc này vừa xấu hổ vừa tức tối nhưng thân là một trang nam nhi, dù có bực bội đến đâu anh cũng chẳng thể chấp nhặt với phụ nữ, đâu thể đánh trả cô một cái?
Xoa một bên má bỏng rát, anh cố nở nụ cười: “Ôi, cũng ghê gớm đó, rồi sao, tiếp theo em sẽ làm gì? Muốn thể hiện lòng kiên trinh bất khuất như đồng chí Lưu Hồ Lan hả? Có cần anh khiêng một đầu đao tới làm đạo cụ cho em không?”
Thực ra ngay cả Quý Hiểu Âu cũng cảm thấy bản thân phản ứng có chút quá khích, không khỏi thấy có lỗi nhưng giờ không phải lúc để cô hạ mình.

Nghe câu nói chẳng ra sao của anh, cô quay ngoắt mặt đi, hằn học nói đúng hai chữ: “Lưu manh!”
Nghiêm Cẩn không ngờ cô lại thốt ra một từ buồn cười như vậy.

Anh không giận, trái lại còn thấy hài hước.

Cô gái này luôn có những phản ứng khiến anh không ngờ tới, khiến anh cảm thấy đầy thú vị, rất có tính thử thách, cơn giận ban nãy đã bay tận đẩu tận đâu.

Anh cười khúc khích, đáp lời: “À, đúng, anh đây là kẻ lưu manh, em tinh mắt đấy!”
Quý Hiểu Âu chỉ biết tặng đối phương một cái lừ mắt rồi bước chân sang bên cạnh, muốn tránh anh xa hơn một chút.

Trong lòng cô không khỏi oán thán chẳng biết taxi bình thường vẫn chạy đầy đường bây giờ có phải đều bị hút vào hố đen vũ trụ hay không mà đồng loạt mất tích thế này.
Nghiêm Cẩn rút bao thuốc, lấy ra một điếu, đủng đỉnh châm lửa rồi mới thủng thẳng nói tiếp: “Em có biết không, có hai loại người lưu manh thích nhất, một là những cô gái có vẻ ngoài xinh xắn, loại thứ hai là… chính là người như em đấy… đặc biệt.” Thực ra điều anh thực sự muốn nói là: “Chính là người như em, nhìn bóng dáng thì điên đảo chúng sinh nhưng khi quay đầu lại thì khiến binh hùng tướng mạnh cũng phải rút lui.” Nhưng anh đã biết điều chỉnh lời nói đúng lúc, sợ làm Quý Hiểu Âu giận lại cho anh ăn tát lần nữa.

Anh đã ngậm miệng nhưng đôi mắt lại không yên phận, cứ đảo qua đảo lại khu vực dưới mũi cô một cách kín đáo.
Cặp má Quý Hiểu Âu lại ửng hồng.


Cô mỉm cười rất đẹp nhưng cứ hễ cười to là khuôn miệng hiện nguyên hình, đây là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời của Quý Hiểu Âu, cô ghét nhất bị người ta chê miệng rộng.

Nhưng xét đến khả năng lời qua tiếng lại, thân là con gái Bắc Kinh, Quý Hiểu Âu chẳng phải dạng vừa.

Cố áp chế lửa giận trong lòng, cô cười khẩy một tiếng, cất giọng mỉa mai trả lời: “Nếu là anh, tôi sẽ trốn ở nhà, hạn chế ra đường đến mức tối đa, anh không sợ cảnh sát thấy anh sẽ phạt tiền sao?”
Thừa biết cô sẽ chẳng nói được điều gì hay ho nhưng người con gái này thực sự vô cùng thú vị, Nghiêm Cẩn thật lòng muốn nghe câu tiếp theo bèn hỏi một câu rất phối hợp: “Tại sao?”
Quý Hiểu Âu ngước lên, giọng cô cất lên thoải mái như tiếng mõ: “Có những người trông chẳng khác loài khỉ đột là mấy, cứ ra ngoài là làm loạn xã hội liền!”
Nghiêm Cẩn cười phá lên, anh cười to đến độ suýt rơi cả điếu thuốc lá, nhưng vừa cười anh lại vừa cảm thấy bản thân đang bị khinh bỉ vô cùng.

Đầu tiên bị ăn một cái tát, sau đó bị mắng là lưu manh, rồi lại bị chê bai ngoại hình khó ưa, vậy mà anh còn rất thích thú, thế chẳng phải bị khinh bỉ là gì?
Quý Hiểu Âu cũng không ngờ một câu nói trong lúc vô tình của cô lại trở thành lời xui xẻo.
Hai người mải giương cung bạt kiếm nên không ai chú ý tới một chiếc xe máy lẳng lặng dừng lại bên đường, một đồng chí cảnh sát giao thông bước xuống, mũ kéo xuống sát cằm, hoàn toàn không thấy rõ mặt.

Người này chụp ảnh xe của Nghiêm Cẩn, ghi vào sổ, nhìn biển số, cả quá trình trôi chảy như công việc đã làm cả tỷ lần.

Đến khi Nghiêm Cẩn nhận ra có điều bất thường thì một tờ “Giấy báo nộp phạt do dừng xe trái quy định” đã được dán lên kính xe.
Nghiêm Cẩn không khỏi rùng mình.

Ghét của nào trời trao của nấy, tắt máy mới được năm, sáu phút mà cảnh sát giao thông đã mò tới.


Phải giải thích thêm rằng năm nay mới qua được hai tháng nhưng anh đã có tới sáu lần bị tước bằng lái xe.
“Ôi, người anh em, khoan đã, anh cho tôi mấy phút đã, người đi đâu rồi?” Anh vội chạy về phía chiếc xe, mong vãn hồi tình hình.
Cảnh sát giao thông đẩy kính mũ bảo hiểm lên, nửa khuôn mặt anh ta lộ ra dưới chiếc mũ, là một khuôn mặt còn trẻ măng: “Xe của anh?”
“Vâng, vâng.”
Cảnh sát giao thông chỉ lên biển báo cấm đỗ xe trên vỉa hè, hỏi Nghiêm Cẩn: “Biển báo to tướng thế kia anh không trông thấy à?”
“Chẳng phải vì xe tôi gặp sự cố, đang đợi cửa hàng 4S đến kéo đi mà, anh thử sờ xem, động cơ còn nóng hổi đây này!” Nghiêm Cẩn tự biết bản thân đuối lý, đành nở nụ cười rất mực chân thành.
Vị cảnh sát giao thông nhìn anh với ánh mắt đầy hoài nghi, vươn tay sờ lên động cơ thật.

Sau đó anh ta trông thấy Quý Hiểu Âu đứng đằng sau đang cố mím môi nhịn cười, rõ ràng không tin lý do Nghiêm Cẩn đưa ra, giọng cất lên vẫn rất mực nghiêm khắc: “Dù là vậy, anh cũng không thể cố tình vi phạm được.

Cho tôi xem bằng lái của anh được không?”
“Anh cảnh sát, tôi không vượt đèn đỏ, cũng đâu có lấn làn.”
“Tôi bảo anh lấn làn à? Đưa bằng lái!”
“Tôi cũng đâu có vượt quá nồng độ cồn thưa đồng chí.”
“Bằng lái!”
Mặt mũi anh nhăn nhó hết sức đau khổ: “Anh biết chúng tôi chỉ là dân thường, nhà ở khu cách mạng cũ, cuộc sống vất vả, tiền nong có hạn… Bây giờ kiếm tiền nào có dễ dàng! Giá cả leo thang, xăng dầu tăng giá, giá nhà lên chóng mặt, anh nỡ lòng nào đối xử với quần chúng nhân dân như vậy? Như thế cũng gọi là quán triệt và chấp hành chính sách hài hòa xã hội của Đảng sao?”
Quý Hiểu Âu bật cười, nghĩ bụng anh chàng này không được trao thưởng Oscar cho nam diễn viên xuất sắc nhất quả là đáng tiếc.
Vị cảnh sát giao thông vẫn vô cảm, chẳng những không cười, còn nghiêm mặt nói: “Anh định xuất trình bằng lái xe hay muốn tôi kéo xe đi?”
Nghiêm Cẩn nhăn mặt như đang lên cơn đau răng, nụ cười cũng chẳng còn nữa.
Anh chàng cảnh sát giao thông trẻ này nói chuyện quá cứng nhắc khiến anh rất khó chịu, anh không những không xuất trình bằng lái xe của mình, còn hỏi ngược lại đối phương: “Hình như đồng chí chính uỷ của đội cảnh sát giao thông các anh vừa hứa với nhân dân, chỉ cần một đồng chí cảnh sát có hành động không đúng nguyên tắc trong ca trực là có thể gọi trực tiếp tới đường dây nóng của ông để khiếu nại phải không?”
Vị cảnh sát trẻ không khỏi sửng sốt trước câu hỏi này, nhất thời chưa hiểu được rốt cuộc Nghiêm Cẩn có ý gì liền nheo mắt hỏi lại với giọng hách dịch: “Tôi có hành động gì không đúng nguyên tắc?”
“Điều thứ sáu chương hai trong nguyên tắc hành vi quy định khi tiến hành kiểm tra tài xế của xe có động cơ, cảnh sát phải làm gì, nói gì?”
Vị cảnh sát đã ý thức được rằng hôm nay mình gặp phải một kẻ khó chơi, đồng thời, anh ta cũng nhận ra sai lầm của mình.
Ai cũng khen cảnh sát giao thông Bắc Kinh có thể nói là cảnh sát giao thông có thái độ tốt nhất cả nước.


Bởi lẽ trong số năm triệu chiếc xe hơi chạy trên đường phố thủ đô, ai biết được chủ nhân của mỗi chiếc xe có bối cảnh như thế nào? Dù là người chẳng có bối cảnh đi nữa, chẳng may người ta nhiệt tình quá mức tố cáo bạn đến đường dây nóng 122, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cá nhân cảnh sát đó.
Rõ ràng vị cảnh sát này cũng là người không dễ bắt nạt, chỉ thấy anh ta tỏ ra nhún nhường đôi chút, làm động tác chào Nghiêm Cẩn một cách khá tiêu chuẩn: “Chào anh! Đề nghị anh xuất trình giấy phép và đăng ký xe.”
Đây là động tác chào và cách dùng từ tiêu chuẩn đầu tiên theo quy định.
Kiểu thứ hai là như vậy: “Hành vi dừng đỗ xe trái quy định của anh vi phạm điều thứ 13, chương 9 của luật Giao thông đường bộ, theo quy định hiện hành, anh bị phạt 200 đồng, đề nghị anh đến sở cảnh sát nộp phạt trong vòng 15 ngày kể từ ngày có quyết định xử phạt.

Nếu còn ý kiến nào khác, anh có thể đến tòa án tiến hành tố tụng hành chính trong vòng ba tháng.”
Nghiêm Cẩn khoanh tay, mỉm cười tiếp lời: “Này người anh em, anh không làm đúng theo trình tự nhé, ngoài đến tòa án, tôi còn có quyền xin phúc tra hành chính trong vòng 60 ngày đúng không? Rõ ràng anh không học hành cẩn thận, hồi đi học hay trốn tiết ngủ quên chứ gì?”
Vị cảnh sát giao thông nuốt nước miếng vài lần nhưng không thể nói được gì khác.

Bởi vì Nghiêm Cẩn nói không sai, đúng là anh ta đã bỏ sót một điều.
Thực ra nếu muốn chỉ ra những điểm thiếu sót của vị cảnh sát này thì vẫn còn nhiều chi tiết để nói.

Ví dụ như mức phạt cho hành vi dừng đỗ xe trái quy định là từ 20-200 đồng, vì chủ xe chưa rời khỏi hiện trường nên mức phạt sẽ được xét giảm trừ khá nhiều.

Nhưng, nhác thấy Quý Hiểu Âu gần đó đang hí hửng cười trên nỗi đau của người khác, bên cạnh khuôn miệng rộng là cặp lúm đồng tiền rất sâu, trong lòng Nghiêm Cẩn bất giác vui lên hẳn, hào phóng xua tay: “Thôi, tôi là một công dân rất có ý thức tuân thủ pháp luật, tôi nhận phạt! Nhưng anh phải nhớ tôi khoan dung độ lượng nên mới không thèm chấp nhặt với anh, bỏ qua cho thái độ chấp pháp chẳng ra gì của anh…”
Vị cảnh sát giao thông tức xanh mặt nhưng đành sống sượng nhẫn nhịn, làm động tác chào lần thứ ba: “Cảm ơn anh đã thông cảm, đề nghị anh nhanh chóng lái xe đi kẻo ảnh hưởng đến giao thông.

Cảm ơn đã hợp tác, tạm biệt!”
Anh ta nói tạm biệt là chỉ muốn đi luôn nhưng Nghiêm Cẩn lại không định để sự việc kết thúc, anh chỉ sang một chiếc Audi treo biển cảnh sát vũ trang bên kia đường, hỏi: “Chiếc xe kia lấn làn kìa, sao anh không sang phạt bên ấy?”
Vị cảnh sát giao thông liền đáp: “Họ đang làm nhiệm vụ.”
“Sao anh biết họ đang làm nhiệm vụ?”
Vị cảnh sát nhìn kỹ Nghiêm Cẩn từ trên xuống dưới mấy lần rồi hất hàm bảo: “Đây là bí mật quốc gia, không việc gì phải báo cáo với anh!”
Nghiêm Cẩn á khẩu, mồm mép nhanh nhảu của anh hoàn toàn vô dụng trước bốn chữ “bí mật quốc gia”.
Cuối cùng vị cảnh sát cũng có một đòn phản công xả được cơn giận, anh ta thở phào rồi đắc ý quay đi, rảo bước về phía moto của mình..