Trác Du Hiên ghé sát tai của cô, cánh tay của hẳn chạm vào gương mặt mềm mại xinh đẹp của Thẩm Quân Dao, lời nói phát ra lọt toàn bộ vào tai của Thẩm Quân Dao.

"Với lại, tôi nhớ thân thể này của cô rồi.

Mau chóng khỏe lại phục vụ tôi!"
Từng âm thanh ái muội phát ra từ miệng của Trác Du Hiên khiến cho Thẩm Quân Dao hơi rùng mình.

Hai bả vai của cô khẽ run rẩy, cô sợ đến mức còn chẳng dám nhìn thẳng vào gương mặt đầy tà mị kia của Trác Du Hiên.

Từng hơi thở lạnh lẽo của người đàn phả vào tai của Thẩm Quân Dao khiến cho cả người cô bỗng dưng lạnh toát.

Hai vành tai của Thẩm Quân Dao bỗng dưng đỏ ửng, cô cảm thấy hơi ngứa ngáy, khó chịu.

Đáng lẽ ra một người phụ nữ khi nghe những lời này của chồng mình, cô phải cảm thấy hạnh phúc mới đúng chứ.

Hạnh phúc vì được người chồng có rất nhiều phụ nữ vây xung quanh mình chú ý đến mình chứ.

Nhưng tại sao Thẩm Quân Dao lại cảm thấy sợ hãi đến như vậy chứ? Nhìn gương mặt sợ sệt kia của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên hơi cong môi, để lộ ra qương mặt vô cùng hoàn mỹ của mình.

Hắn ngẩng đầu, cách xa Thẩm Quân Dao ra, lạnh lùng quăng cho cô một câu nói tàn nhẫn.


"Nhớ kỹ lời tôi nói, nhất định phải ăn hết đống cơm này! Coi như mấy ngày nay là ngày nghỉ của cô, mau chóng khỏe lại cho tôi.

Tôi cho cô thời gian một tuần, nếu cô không khỏe lại thì coi chừng cả gia sản của nhà họ Thẩm đấy"
Nói xong, Trác Du Hiên xoay lưng bỏ đi, bỏ lại Thẩm Quân Dao sắc mặt vô cùng khó coi, hai mắt mở to lộ ra sự đau khổ tột cùng.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Cả người của Thẩm Quân Dao run rẩy, nước mắt vô thức rơi ra từ nơi hốc mắt cay xè kia của người con gái.

Cầm lấy túi cơm thừa đã ôi thiu từ lâu trong tay, Thẩm Quân Dao đau đớn nhìn những hạt cơm gần như đã bị hỏng, không còn ăn được nữa kia mà cảm thấy đau xót vô cùng.

Cô không muốn ăn, nhưng cô có thể làm gì bây giờ đây? Thời hạn mà Trác Du Hiên cho cô chỉ có một tuần, vả lại, nếu để cho hắn biết được Thẩm Quân Dao cô không ăn những hạt cơm ôi thiu này, chắc chắn hắn sẽ lại nổi trận lôi đình lên mất.

Đến lúc đó, không chỉ có Thẩm Quân Dao cô phải chịu bao nhiêu đau đớn mà rất có thể cả nhà họ Thẩm cũng sẽ phải chịu chung hoàn cảnh với cô, là nơi để Trác Du Hiên hắn xả giận.

Không! Thẩm Quân Dao tuyệt đối không thể để nhà họ Thẩm bị liên lụy được! Như vậy cha mẹ sẽ rất đau lòng! Cho nên, Thẩm Quân Dao vội vàng mở bọc cơm ôi thiu đã bốc mùi kia ra, đôi bàn tay run run bốc từng nắm cơm đã nhão nát đưa lên khoé miệng khô khốc của mình mà cố gắng nhai, cố gắng nuốt.

Thẩm Quân Dao nhắm chặt mắt, cắn răng nuốt từng hạt cơm kia xuống, nước mắt lại cứ thế tuôn ra khiển cho khuôn mặt xinh đẹp của người con gái ướt nhẹp lại.

Những vết lấm lem kia còn chưa được rửa sạch, nay nước mắt lại làm cho chúng lan rộng trên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao, sắc mặt của người con gái đáng thương đã khó coi nay lại càng khó coi hơn nữa.

Thẩm Quân Dao không thể nuốt nổi những hạt cơm thừa này! Nhưng cô vẫn phải ăn hết! Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể một lần ăn tất chúng mà thôi! Thà khó chịu một lúc còn hơn là cứ bị dày vò mãi như vậy.

Nghĩ thế, Thẩm Quân Dao nhanh chóng dốc toàn bộ cơm trong túi vào miệng mình, cố gắng nhai thật nhanh rồi nuốt xuống.

.

truyện tiên hiệp hay
Nhưng do lượng cơm quá nhiều, khoang miệng của cô không thể chứa hết, những hạt cơm rơi khắp nơi trên chiếc giường tồi tàn này của Thẩm Quân Dao.

Không những thể, những hạt cơm ấy còn đi tuột vào trong mũi của cô làm cho Thẩm Quân Dao khó chịu vô cùng.

Cô cố gắng nhai, cứ hai rồi lại nuốt xuống khiến cho người ta tưởng rằng Thẩm Quân Dao đã bị bỏ đói lâu ngày nên mới ăn bất chấp như vậy đấy.

Đúng, Thẩm Quân Dao bị bỏ đói, đây chính là sự thật! Nhưng không vì đói mà cô lại ăn đến mức bán sống bán chết như vậy.

Nếu Trác Du Hiên không ở đẳng sau uy hiếp cô, Thẩm Quân Dao cũng sẽ không phải khổ sở đến mức độ này rồi.

Đột nhiên một cơn ho dữ dội ập đến! Thẩm Quân Dao liên tục ho khụ khụ khụ khụ khiến cho những hạt cơm còn lại ở trong miệng của cô, tất cả đều rơi hết ra ngoài.

Thẩm Quân Dao vô lực bám chặt tay vào thành giường, miệng liên tục ho khan, dường như là bị cảm lạnh mất rồi.


Thẩm Quân Dao ho xong, cả người của cô nằm vật vã ở trên sàn nhà, hai mắt u buồn nhìn lên phía trên.

Đôi mắt mang nặng vẻ u sầu dường như đang suy nghĩ về một thứ gì đó.

Gương mặt mệt mỏi cùng đôi mắt thâm quầng có vẻ như đang hy vọng đến một thứ gì đó nhưng mãi mãi không thể nào với tới được.

Thẩm Quân Dao mệt mỏi ngủ một giấc thật sâu, xem ra mấy ngày này cô phải nghỉ ngơi cho tốt rồi! Đúng như theo lời của Trác Du Hiên nói, một tuần nay, hẳn cho cô thời gian nghỉ ngơi, không tới tìm cô nữa.

Với Thẩm Quân Dao mà nói bảy ngày này là bảy ngày bình yên nhất từ khi cô ở đây.

Không phải làm việc! Không phải chịu hành hạ! Không phải sợ hãi khi đối mặt với đòn roi Không phải lo lắng Trác Du Hiên sẽ hành hạ cô ra sao! Thẩm Quân Dao cũng chỉ cần như vậy! Nhưng thời gian bảy ngày thật sự quá là ngắn ngủi đối với Thẩm Quân Dao.

Mấy ngày nay, buổi trưa vào buổi tối luôn có người đem thức ăn đến cho cô.

Gọi là thức ăn chứ đó cũng chỉ là những phần cơm thừa cho chó mà thôi.

Cũng may chúng không bị ôi thiu như cái lần mà Trác Du Hiên hắn đã mang đến.

Bụng dạ của Thẩm Quân Dao vốn yếu ớt, lần đó, ăn những hạt cơm kia xong, Thẩm Quân Dao liên tục đi ngoài, khiến cô phải truyên nước hơn một ngày mới có thể ổn định lại sức khỏe.

Có lẽ vì thế, những lần sau, cơm của Thẩm Quân Dao không còn bị ôi thiu nữa.

Nhưng đó vẫn chỉ là cơm thừa của chó mà thôi! Bảy ngày trôi qua thật nhanh, cuối cùng hôm nay cũng là thời hạn kết thúc khoảng thời gian mà Trác Du Hiên đã cho Thẩm Quân Dao nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Mấy ngày nay, Thẩm Quân Dao luôn nghỉ ngơi, uống thuốc đều đặn, đúng giờ, cho nên sức khỏe của cô mới tốt lên trông thấy.

Những vết thương trên khắp người của Thẩm Quân Dao cuối cùng cũng đã lành lại.


Nhưng những vết sẹo chằng chịt trên da thịt của cô vẫn còn đó, chúng sẽ mãi mãi in đậm trên người cô, không bao giờ có thể che giấu đi được.

Những vết sẹo chính là kết quả của những tổn thương mà Trác Du Hiên đã gây ra cho cô trong suốt thời gian qua.

Thẩm Quân Dao cố gắng tận dụng một ngày nghỉ ngơi còn lại của mình vì ngày mai, cô sẽ phải làm việc, cô sẽ phải chịu đựng những trận hành hạ đến từ chính người đàn ông mà cô đã đặt trọn tình cảm cho người đó.

Thẩm Quân Dao nhắm hai mắt lại, cố gắng hưởng thụ giấc ngủ bình yên cuối cùng của mình.

Đang mơ màng thì Thẩm Quân Dao thấy dường như có ai đó đang bóp mạnh lấy gương mặt của mình.

Cô đau đớn mở mắt ra thì thấy Trác Du Hiên đang đứng đó, lạnh lẽo nhìn cô.

Thẩm Quân Dao vô cùng hoảng sợ, khoé môi hơi mấp máy.

Thẩm Quân Dao đang muốn hỏi Trác Du Hiên muốn làm gì thì âm thanh lạnh lẽo đã truyền ra từ miệng của người đàn ông.

"Thẩm Quân Dao, tôi đến đây là để nhắc nhở cô, hôm nay chính là ngày cuối cùng trong thời gian bảy ngày mà tôi đã cho cô.

Ngày nào, đúng bảy giờ nếu tôi không thây cô lên nhà làm việc thì cô đừng có trách tôi ra tay độc ác với nhà họ Thẩm của cô mà không báo trước."a.