Bọn thị vệ đỡ Ninh Ân vào cửa hông, tìm một nơi sạch sẽ và hẻo lánh trong căn phòng cho hắn nằm xuống.
“Gần đến cửa ải cuối năm, nếu trước phủ có người chết rét, vẫn là xui xẻo.”
Ngu Linh Tê dặn dò thị vệ trực đêm ngoài cửa: “Cha huynh bận rộn việc chính sự, nương còn bệnh, những chuyện nhỏ này do ta làm chủ, không cần làm phiền họ.”
Thị vệ vội vàng chắp tay nói: “Vâng.”
Ngu Linh Tê quan sát đồ đạc trang trí trong phòng.
Trong phòng chỉ có một bàn một ghế và một chiếc giường nệm cũ, bên cạnh giường đặt một cái bình phong đã hư một chút, đơn giản nhỏ bé, nhưng được ở chỗ sạch sẽ ngăn nắp, dư sức ẩn nấp dưỡng thương, chỉ là không quá ấm áp.
Thiếu niên nằm trên giường cứng, mặt còn trắng bệch tái nhợt, chỉ có đôi mắt còn ẩn giấu một chút quật cường sáng ngời.
Con mèo hoang nhỏ được hắn cứu kia co ro rúc lại ở góc tường, khẽ kêu.
Ngu Linh Tê ngồi cúi xuống, đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng vuố.t ve lông ướt đẫm tuyết của con mèo đang hoảng sợ, gãi gãi cằm nó, con mèo kia nhanh chóng ngừng kêu, thậm chí còn tham lam cọ lòng bàn tay của nàng.
“Đi lấy hai bộ chăn tới, làm một cái ổ cho mèo nhỏ.”
Khóe miệng Ngu Linh Tê nở một nụ cười nhẹ, nhưng lại rất nhanh hạ xuống, liếc mắt nhìn Ninh Ân đang nằm trên giường: “Đừng để nó chết lạnh.”
Người hầu đương nhiên biết ý trong lời nói của nàng, bận rộn đi sắp xếp.
Ngọn đèn dầu mờ tối, ánh mắt yếu ớt của Ninh Ân luôn dừng trên người Ngu Linh Tê.
Môi hắn giật giật như đang muốn nói gì.
Nhưng Ngu Linh Tê đứng dậy ngăn lời hắn muốn nói, chiếc khăn lông thỏ làm cho khuôn mặt của nàng càng thêm tinh xảo quyến rũ, lạnh nhạt nói: “Ta không thể giữ ngươi lại, sau khi tuyết ngừng rơi ngươi tìm chỗ đi đi, tóm lại đừng nhờ cậy ở lại đây.”
Vì vậy hầu kết Ninh Ân giật giật, mắt rũ xuống, mím chặt đôi môi tái nhợt.
Ngu Linh Tê không nói gì nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.
Sau lưng nàng, hơn mười người hầu đốt đèn đi theo, ở trong gió tuyết tạo nên một dòng ánh sáng lóa mắt.
Ninh Ân nhìn thân hình duyên dáng kiêu ngạo mà cao quý ở ngoài cửa dần dần đi xa, u ám, cuối cùng chỉ để lại bóng tối tĩnh lặng.
Ánh mắt hắn giống như bị nhuộm bởi đêm đen, nhìn không thấy đáy.
Cho dù trong lòng hắn có chuẩn bị, nhưng vừa rồi ở dưới mái hiên nhìn thấy dung nhan nàng dưới khăn che mặt, vẫn khó nén kinh ngạc.
Ở Dục Giới Tiên Đô, hắn gặp không ít mỹ nhân, nhưng mà đều là chim nhốt trong lồng, che đậy thật dày son phấn cũng khó che được mùi vị phong trần, không đẹp sạch sẽ tự nhiên giống như nàng, không trang điểm cũng có thể làm cho muôn vàn ánh đèn lu mờ ảm đạm.
Hình như nàng không thích mình, Ninh Ân có thể cảm nhận được.
Đến nay hắn vẫn không hiểu mâu thuẫn của nàng từ đâu đến, mỗi lần nàng nhìn sang với ánh mắt phức tạp, giống như xuyên qua hắn nhìn một bóng hình người khác.
Muốn ở lại bên nàng lâu dài, sợ rằng càng khó hơn so với tưởng tượng.
Đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo như thế nào, lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa.
Ninh Ân đề phòng, nhắm mắt nằm yên, thì là ra là người hầu mang chăn bông cũ vào cửa, hùng hổ mắng thời tiết lạnh giá.
Người hầu ném một cái chăn lên trên giường nhỏ, tùy ý xé hai cái, lại thêm một bình trà nguội cùng hai cái bánh bao, liền xoa xoa tay rời đi.
Có lẽ là cẩu thả, có lẽ là rất không muốn hầu hạ một “ăn mày”, lại quên đóng chặt cánh cửa.
Cánh cửa gỗ khép hờ bị gió bắc thổi sốc xếch, ánh mắt Ninh Ân cũng dần lạnh lùng, tùy ý không quan tâm cong ngón tay gõ dọc theo mép giường.
Con mèo nhỏ trong góc có lẽ là quá đói, đánh liều leo lên bàn dài, ngấu nghiến cắn bánh bao.
Khóe môi Ninh Ân cong lên một nụ cười nhàn nhạt, vươn tay nắm lấy gáy của con mèo nhỏ kia.
Con mèo kia giống như nhìn thấy quái vật nào đó rất đáng sợ, con ngươi của nó dựng thành một đường, lông trên mình dựng lên, kêu meo meo giãy giụa.
“Động đậy nữa là bóp gãy cổ mày.” Giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên trong bóng tối.
Vì vậy mèo nhỏ kêu meo một tiếng, run run không động đậy.
Ninh Ân ném nó vào trong chăn bông cũ, sau đó không quan tâm nó, xoay mình nhắm mắt, mặc kệ cửa mở một nửa, gió lạnh thổi vào, lạnh buốt đến đau làn da.
Ngọn đèn dầu bị thổi tắt, bóng tối tĩnh lặng bao trùm.
***
Khi thức dậy, tuyết ngừng và bầu trời quang đãng.
Ngu Linh Tê ngồi ngáp trước bàn trang điểm, chống cằm nhìn đáy mắt một vòng xanh nhạt của mình trong gương, lười biếng nói: “Người kia sao rồi?”
Hồ Đào cầm lược, bối rối hỏi: “Người nào ạ?”
Ngu Linh Tê cau mày: “Người đêm qua nhặt về đó.”
“À, người nói ăn mày bị thương kia.”
Hồ Đào suy nghĩ một chút, trả lời thành thật: “Lúc sáng sớm, căn phòng bên kia cũng không có tiếng động gì, chắc là còn ngủ.”
Chẳng lẽ là muốn nhờ cậy trong phủ? Đường đường Nhiếp Chính vương tương lai, lại làm loại chuyện giẫm lên mặt mũi như vậy.
Cho dù thế nào đi nữa, lần này không thể mềm lòng.
Ngu Linh Tê che giấu nỗi lòng, chọn một đôi bông trân châu ngọc bích trong hộp trang sức thị tỳ đang bưng, nghĩ thầm tuyết tan chậm, nhất định phải đuổi hắn đi mới được.
Không cần biết sau này hắn có quyền thế ngập trời, chỉ cần không tới làm phiền mình là được.
Ngu Linh Tê quyết định, liền đứng dậy đi đến trong phòng Ngu phu nhân hầu hạ thuốc thang.
Cha con Ngu gia đến buổi trưa mới trở về, vẻ mặt đều mệt mỏi.
Đặc biệt là Ngu Hoán Thần, cả người đầy bụi đen, mắt đỏ bừng, rõ ràng là cả một đêm bận rộn không ngủ.
Ngu Linh Tê bị bộ dáng đầy bụi đất của ca ca làm hoảng sợ, vội hỏi: “Huynh trưởng bận rộn suốt đêm sao?”
Ngu Hoán Thần rót liên tục mấy ly nước, lau khóe miệng, thở ra một hơi nói: “Đường Vĩnh Ninh cháy suốt đêm, cháy rụi mấy tòa nhà, sáu mươi người của phủ quận vương Tây Xuyên không một ai sống sót.”
Quận vương Tây Xuyên?
Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, không có ấn tượng gì liền hỏi: “Là bị chết cháy sao?”
Tuy đây không phải là cơ mật chính trị gì, nhưng dù sao cũng là một vụ thảm sát, không có tiện nói cho tiểu cô nương nghe.
Ngu Hoán Thần xoa xoa đỉnh đầu muội muội, cười mỉm nói: “Trẻ con ở nhà đừng nghe những chuyện này.”
Trên bàn tay hắn đầy bụi đen, cũng bôi lên trên tóc nàng.
“Muội không còn là trẻ con nữa.” Ngu Linh Tê miễn cưỡng tránh né bàn tay của Ngu Hoán Thần, trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người ra cửa.
Vừa mới đi đến dưới hành lang, liền nghe truyền đến tiếng nói chuyện hơi nặng nề của hai cha con từ trong sảnh.
Ngu Linh Tê nhịn không được dừng bước.
Ngu Hoán Thần nói: “Cha, con luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Mặc dù quận vương Tây Xuyên tàn nhẫn hung ác, nhưng cũng chỉ là kẻ vô năng, sao có năng lực giết ngược lại tên nô lệ chiến đấu lợi hại như vậy? Cho dù là tên nô lệ chiến đấu phản bội chủ nhân tâm trạng không ổn định, tòa nhà lớn như vậy mà không một người còn sống, quá kỳ lạ.”
Ngu tướng quân trầm giọng: “Có vấn đề hay không, Đại Lý tự sẽ tự kiểm tra.”
“Chỉ sợ có tra cũng không được gì. Đêm qua người đến người đi chữa cháy, nền tuyết không phải bị đạp hỏng cũng là bị lửa đốt tan, cũng không còn dấu vết gì.”
Nói đến đây, giọng nói Ngu Hoán Thần giễu cợt: “Nuôi dưỡng nô lệ chiến đấu, cuối cùng chết ở trong tay nô lệ chiến đấu, coi như là báo ứng của hắn ta.”
“Được rồi, đây không phải là chuyện chúng ta nên nghị luận.”
Ngu tướng quân cắt ngang lời của con: “Sau bữa trưa ta sẽ đi Nam Nha cấm quân một chuyến, Dục Giới Tiên Đô không giữ được.”
“Nhanh như vậy!” Ngu Hoán Thần dừng một lát hỏi: “Hoàng thượng muốn tiêu diệt Dục Giới Tiên Đô?”
“Dù sao quận vương Tây Xuyên cũng là hoàng thân, lại chết trong tay nô lệ chiến đấu, không diệt không được.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ngu tướng quân nói: “Đặc biệt là đấu trường thú ẩn giấu những thứ dơ bẩn, khơi dậy lòng chiến đấu đẫm máu ở kinh thành, nên diệt trừ tận gốc.”
Ngoài cửa, tuyết đọng đầu cành cây rơi xuống, lòng Ngu Linh Tê cũng chùng xuống.
Chẳng lẽ sự phá hủy của Dục Giới Tiên Đô có liên quan đến nguyên nhân như cha huynh nói.
Nhưng thời gian lại sớm hơn mấy tháng, hơn nữa kiếp trước Dục Giới Tiên Đô bị hủy bởi một trận lửa lớn.
Chẳng lẽ mình sống lại, rất nhiều chuyện cũng đang lặng lẽ thay đổi?
Nàng nhớ đến Ninh Ân.
Đêm qua hắn mới liều mạng chạy khỏi Dục Giới Tiên Đô, hôm nay nơi đó liền sắp bị san bằng, có thể quá trùng hợp hay không?
Luôn cảm thấy như có điều gì đó đang bị bỏ qua.
Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê thu mắt, bước nhanh về phía căn phòng ở sân sau.
Các thị vệ đang thi hành nhiệm vụ ở trong phủ, căn phòng không có một bóng người, ngay cả tuyết đọng cũng không có người quét dọn, rất vắng lạnh.
Căn phòng nhỏ vắng vẻ, cửa mở một nửa, bên trong không có tiếng động của người.
“Hắn đi rồi?” Ngu Linh Tê hỏi thị tỳ.
Hồ Đào lắc đầu, mặt cũng đầy mơ hồ: “Từ sáng sớm nô tỳ đã để ý, không thấy hắn ra cửa.”
Đang nói, trong phòng truyền đến một tiếng mèo kêu nhỏ yếu.
Ngu Linh Tê không do dự nữa, bước lên thềm đá, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Thoáng chốc hơi lạnh phả vào mặt, cửa mở lớn bên trong căn phòng nhỏ giống như hầm băng, còn lạnh hơn mấy phần so với băng tuyết ngập trời bên ngoài.
Ngu Linh Tê rụt cổ một cái, vội vàng áp lòng bàn tay vào lò sưởi tay.
Giương mắt nhìn một cái, liền thấy bóng người gầy gò quen thuộc co rúc ở trên giường, môi tái nhợt.
Chăn bông ố vàng lâu năm một nửa rũ xuống mặt đất, một nửa ở dưới chân hắn.
Giữa chăn bông, một cái đầu hoa lông xù nhô ra, kêu meo meo đáng thương về phía Ngu Linh Tê.
Trong phòng ngay cả một chậu than cũng không có, trên bàn chỉ có một bình trà đục lạnh băng và hai cái bánh bao cứng như sắt.
Ngu Linh Tê nhìn lướt qua tình cảnh trong phòng liền biết chắc chắn là người làm xem thường “ăn mày” Ninh Ân, sinh lòng chậm trễ, ngay cả cửa cũng lười đóng lại cho hắn.
Hành vi như vậy, có gì khác với ngược đãi hắn đâu?
Một cái chăn duy nhất, Ninh Ân còn chia cho con mèo nhỏ bị thương, hơn nửa người của mình lộ ra trong gió lạnh…
Cho dù Ngu Linh Tê oán hận Ninh Ân, thấy tình cảnh lần này cũng không thể không tức giận.
Nàng không để ý tới con mèo nhỏ đang nức nở đòi ăn kia, đi lên đẩy bả vai Ninh Ân một cái: “Vương… này, tỉnh lại đi!”
Bàn tay vừa mới đặt lên đầu vai nóng hổi của hắn, bỗng chốc rút lại.
Thiếu niên áo đen toàn thân là vết thương ôm cánh tay run rẩy, môi tái nhợt khô khốc, gò má đỏ bừng không bình thường, hơi thở nặng nề dồn dập, rõ ràng là cả đêm ở trong gió lạnh vết thương nặng thêm, dẫn tới sốt cao.
Tiếp tục như vậy mạng nhỏ của hắn sẽ mất.
Ngực Ngu Linh Tê buồn phiền, quay đầu nói: “Còn ngây ra làm gì? Nhanh đi mời đại phu.”
Hồ Đào cũng giật mình, không ngừng vội vàng nói: “A, vâng!”
“Chờ một chút.” Ngu Linh Tê gọi nàng: “Ra vào từ cửa hông, đừng quấy rầy phụ mẫu.”
Đặc biệt là ca ca quá thông minh của nàng.
“Nô tỳ hiểu rồi.” Hồ Đào liên tục đáp ứng.
Đợi thị tỳ đi mời đại phu, Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm Ninh Ân, thiếu niên đang nhắm mắt, tâm trạng phức tạp.
Chiếc ghế duy nhất trong phòng phủ một lớp bụi mỏng, Ngu Linh Tê thích sạch sẽ, không dám ngồi.
Suy nghĩ một chút, liền đến mép giường, lót một góc chăn, cẩn thận ngồi ở mép giường, nhìn kỹ Ninh Ân đang bị bệnh sắp chết.
Đời trước, lúc chân bị tật phát tác cũng sẽ đau đến cả người lạnh như băng run rẩy, sưởi ấm nhờ vào dày vò Ngu Linh Tê. Nàng cũng ở bên cạnh hắn cả đêm như vậy.
Nhưng cho dù là lúc đó, hắn cũng cường hãn ngang ngược, giống như trên đời này không có gì có thể phá hủy được hắn.
Hoàn toàn không giống thiếu niên đáng thương trước mắt này, yếu ớt như lúc nào cũng có thể chết đi.
Thiếu niên như vậy, có liên quan đến Dục Giới Tiên Đô bị phá hủy sao?
Rốt cuộc là từng bước như thế nào, trở thành người điên khiến người người sợ hãi chứ?
Hơi thở Ninh Ân dồn dập nóng hổi, cùng xen lẫn kiếp trước, lần đầu Ngu Linh Tê sinh ra cảm xúc hoang mang.
Nàng đưa tay, do dự đắp chăn cho Ninh Ân.
“Ta không lạnh lùng như ngươi, nếu như ngươi chết, ta nguyện ý bố thí một tấm chiếu, chỉ là…”
Nàng rũ mắt xuống: “Ta chưa từng muốn mạng của ngươi.”
Đang lúc thất thần, tay cầm góc chăn vô tình lướt qua cổ Ninh Ân.
Sức lực rất nhẹ, thiếu niên hôn mê như là thức tỉnh, chợt mở đôi mắt u ám.
Ngay sau đó, cổ tay Ngu Linh Tê đau nhói.
Sau đó tầm mắt đảo lộn, nàng bị Ninh Ân hung bạo đè ở trên giường nhỏ.
Tóc đen như mực trãi đầy giường, lò sưởi tay rơi lộc cộc dưới đất.
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống kiềm chế nàng, ánh mắt rã rời, hơi thở nóng hổi phun ở bên cổ nàng từng hơi, mang theo một sự quen thuộc run sợ đã lâu…
Ngu Linh Tê trợn to mắt, trong con ngươi chiếu ngược vẻ mặt yếu ớt mà hung ác của Ninh Ân, giống như trở về màn gấm kiếp trước