Ngu Linh Tê vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình huống trước mắt.

Ninh Ân chính là Ninh Ân, giống như nàng trọng sinh tới đây vẫn là Ngu Linh Tê, không có khả năng phân tách thành hai linh hồn cùng tồn tại trong cùng một thời gian và không gian.

“Cho nên, chàng định thức mãi sao?”

Ngu Linh Tê rất là lo lắng đối với việc hắn bướng bỉnh tự dày vò mình: “Một người không ngủ không nghỉ nhiều nhất mười ngày là sẽ sụp đổ tinh thần mà chết. Nếu chàng tự dày vò bản thân tới chết, chẳng phải cũng chẳng còn gì sao?”

Ninh Ân một ngày một đêm không ngủ không nghỉ. Sắc mặt thực sự không quá tốt, nhưng đôi mắt đen nhánh lại sáng ngời.

“Nếu Ninh Ân trong thế giới này sẽ trở về, vậy thì chắc chắn hắn sẽ đoạt quyền chi phối thân thể này với bổn vương.”

Dường như hắn đang mong đợi, trên mặt tràn đầy vẻ bình thản cầm chắc thắng lợi: “Linh Tê không ngại đoán thử xem, ta và hắn có khả năng gặp nhau trong tinh thần chăng?”

Ngu Linh Tê thử tưởng tượng một phen, nếu hai Ninh Ân ở thời gian khác nhau chạm mặt…… Không, nàng không dám nghĩ tiếp.

Hơn nữa thật quá sức tưởng tượng!

Ninh Ân vươn tay lấy ra một cành đan quế từ trong bình sứ, thờ ơ vu.ốt ve mặt trên nhánh cây đã phân tách: “Dựa theo suy đoán đêm qua của bổn vương, vận mệnh sẽ thay đổi trước một bước bởi vì Linh Tê trọng sinh, giống như nhánh cây này ở một đốt nào đó, sẽ mọc ra phân nhánh đối nhau.”

Hắn vặn lấy phần nhánh, rắc một tiếng bẻ gãy, sau đó thản nhiên nói: “Nhánh cây của bổn vương hỏng rồi, sao không đoạt lấy phân nhánh kia mà chiếm làm của riêng chứ.”

Đan quế đỏ cam bị nghiền nát rơi rụng giữa các ngón tay của hắn, Ngu Linh Tê lặng im hồi lâu.

Nàng cẩn thận suy xét tiền căn hậu quả, trầm ngâm nói: “Vậy nên chàng muốn giế.t chết một “chàng” khác trước khi trở về, sau đó giành lấy việc ở lại thân thể này?”

“Đúng vậy.”

“Nếu chàng ở lại, vậy thế giới ở kiếp trước phải làm sao?”

“……” Trầm mặc hồi lâu.

Trong một khoảnh khắc, Ngu Linh Tê đã nhìn thấy được cùng biểu cảm như thể bi thương trên khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ của hắn.

“Thế giới kia đã không còn Linh Tê nữa rồi.”

Ninh Ân cắm nhành đan quế tàn tạ trụi lủi trở lại bình sứ, ngửa đầu dựa lại giường: “Bổn vương không thể mất nàng hai lần được, Linh Tê.”

Hắn híp mắt nhếch khóe miệng, thanh âm lại như là tiếng gió dưới giếng sâu cô quạnh, khản đặc bất cam, chấp niệm thành ma.

Nếu có thể, hắn nguyện ý làm thế thân của “hắn”, làm cái bóng của Linh Tê.

“Chàng không ngủ không nghỉ như thế, chém giết đấu đá với chính mình trong cõi tinh thần, ta nên làm sao bây giờ? Nếu chàng ngủ luôn không tỉnh lại nữa thì ta phải làm sao?”

Hốc mắt Ngu Linh Tê ướt đẫm, nhẹ giọng nói, “Ta cũng không muốn mất chàng lần nữa, Ninh Ân.”

Ninh Ân nhìn nàng, mắt đen ngưng tụ thành màu sâu thẳm không thấy đáy.

Tất cả sự ích kỷ xấu xa của hắn đều không chống cự được trước câu nói mang theo giọng mũi “Ta nên làm sao bây giờ” này.

Ngu Linh Tê bỗng nhiên hiểu ra chấp niệm của hắn từ đâu mà đến.

“Mở ra túi thơm của chàng ra nhìn xem, bên trong có câu nói mà ta vẫn luôn muốn nói với chàng.”

Nàng hít sâu một hơi, sau đó nói ra ý này.

Sau một lúc lâu, Ninh Ân mới đưa tầm mắt trở xuống bên hông, cởi túi thơm xuống rồi mở ra.

Hai hạt đậu đỏ, một tờ giấy viết thư.

【Song sinh hữu hạnh, kiến quân bất hối】*

(*) May mắn được sống hai đời, không hối hận khi gặp được chàng.

Ninh Ân nhất thời an tĩnh lại, nhìn hai chữ “song sinh” hồi lâu rồi hỏi: “Vì sao lại bất hối? Nàng nên hận bổn vương mới phải.”

Bởi vì đã trải qua mùi mất mát, hiểu được cảm giác hối tiếc không kịp, cho nên mới muốn không từ thủ đoạn mà dừng lại tại đây.

“Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, ta chưa bao giờ hận chàng, cũng cũng chưa từng hối hận vì gặp được chàng.”

Ngu Linh Tê đặt đôi ủng da chưa hoàn thành sang một bên, nhẹ nhàng mà kiên định nói.

Ở trong lòng nàng, Ninh Ân chính là Ninh Ân, hai đời đều là một người.

Ánh mắt Ninh Ân khẽ động.

Ngu Linh Tê nói: “Cho nên không cần hối hận, cũng đừng tra tấn chính mình nữa. Từ sinh đến tử, hướng tử mà sinh, trong mộng ngoài mộng nhân quả tuần hoàn, trước sau đều là chàng.”

Kiếp trước kiếp này, trước giờ đều không phải là phân nhánh ngược chiều nhau, mà là kết quả viên mãn sau khi vòng đi vòng lại.

***

Mưa đã tạnh, sắc trời hửng sáng.

Vệ Thất bấm bấm cơ quan trên gậy chống, lưỡi dao sắc bén bật ra, một mảnh mỏng nằm trên nền gạch.

“Trước khi ngủ say rời đi, ta có thể hủy thân thể này, Ninh Ân của thế giới này tất nhiên sẽ không thể trở lại.”

Vệ Thất nâng ngón tay gõ gõ vào tay cầm bằng ngọc, nói thẳng kế hoạch ra: “Ta đã giao phó xong hậu sự rồi. Chờ sau khi thân thể này chết đi, hết thảy tiền tài quyền thế của vương phủ đều sẽ giao vào tay Tuế Tuế, bảo đảm Tuế Tuế cả đời bình an giàu có, há chẳng phải tốt hơn phụ thuộc vào người khác sao?”

Ngu Linh Tê chỉ lắc đầu: “Nếu vương gia là kẻ ác, vậy cớ sao sau khi trọng sinh ta lại phải cứu hắn? Hẳn là trong đó có hiểu lầm mà hiện giờ ta vẫn chưa làm rõ được.”

Vệ Thất hơi giật mình, đây là chi tiết hắn chưa từng nghĩ tới.

Tuế Tuế là người ân oán phân minh, nếu kiếp trước Ninh Ân đối xử cực kỳ tệ bạc với nàng thì nàng không có lý do gì để buông khúc mắc mà yêu hắn sau khi trọng sinh.

“Cho nên, ta muốn làm rõ hết thảy chuyện này. Ta muốn coi thử dưới vẻ ngoài lạnh lùng đầy gai nhọn của vương gia, rốt cuộc là cất giấu tâm tư gì.”

Ngu Linh Tê hơi mỉm cười: “Lạ thật đó, từ sau khi gặp chàng, ta không sợ vương gia chút nào nữa.”

Vệ Thất ngưng thần: “Không hối hận sao?”

“Không hối hận.”

Trong mắt Ngu Linh Tê hàm chứa sự ngoan cường dịu dàng, kiên định nói: “Cảm ơn chàng đã nói cho ta biết những điều này, cho ta biết tương lai tốt đẹp như vậy. Mặc kệ đời này có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không hối hận.”

Bởi vì sau bóng đêm, sẽ có ánh sáng vô tận.

Nắng sớm hắt lên từ ngoài cửa sổ, làm sáng ngời đôi mắt nàng.

Vệ Thất gõ gõ gậy chống, thu hồi lưỡi dao.

“Chàng đã thức một ngày một đêm rồi, vương gia ngủ đi.” Ngu Linh Tê nói.

Vệ Thất không có nhắm mắt, hắn rất muốn nói thêm gì đó, làm gì đó.

“Không cần lo lắng cho ta.”

Ngu Linh Tê duỗi tay che khuất đôi mắt hắn, dỗ dành nói: “Ngủ đi.”

Bóng tối nhẹ nhàng phủ xuống mắt, Vệ Thất trừng mắt hồi lâu, mới khép mi lại.

***

Chạng vạng đã muộn, gió thu cuốn lá đỏ rơi đầy sân.

Bên hiên cửa sổ tẩm điện, Ninh Ân tự mình rót một chén rượu, cầm quả mơ dính ớt bột bên cạnh lên, thả liên tiếp hai quả vào chén.

Ngu Linh Tê tưởng rằng chén rượu này là cho nàng, ai ngờ Ninh Ân một tay nhấc chén rượu, tự đưa đến bên môi mỏng của mình.

“Chàng không sợ cay sao?”

Ngu Linh Tê hiếu kỳ hỏi.

Nếu thật sự là Ninh Ân của kiếp trước, hẳn là một chút cay cũng không ăn được mới đúng.

Sắc mặt Ninh Ân bình tĩnh uống một hơi cạn sạch, buông chén rượu đã cạn xuống rồi nói: “Sớm đã thành quen rồi.”

Trong tám tháng nàng rời đi kia, hắn chỉ có thể dựa vào chút vị cay này để nhớ lại độ ấm khi nàng còn sống, sau đó mở mắt thức đến bình minh.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Hắn vu.ốt ve vành chén, nhìn Ngu Linh Tê đang se chỉ luồn kim không chớp mắt, đưa tay chống đầu hỏi: “‘Hắn” có tốt với nàng không?”

Ngu Linh Tê biết “hắn” mà Ninh Ân nói tới là ai, trả lời: “Chàng rất tốt với ta.”

Ninh Ân nhướng mày, nhưng cũng không sửa lại lời nàng.

“Tốt như thế nào?”

“Tuy chàng mang đầy ý xấu, nhưng mỗi lần ở thời khắc nguy cấp, luôn ra tay tương trợ. Lúc cao hứng còn hận không thể cắt bỏ máu thịt trên người ra tặng cho ta, giống như toàn bộ thế gian chỉ còn sót lại một màu sáng là ‘Ngu Linh Tê’ này.”

Ngu Linh Tê đã nói rất nhiều chuyện cũ, lúc nàng nói những chuyện này, khóe miệng từ đầu đến cuối luôn mang theo ý cười.

Hắn nhớ tới điều gì đó, bèn đặt công việc trong tay xuống, cười nói: “Kiếp trước cũng là như thế, không phải sao? Nếu không có nàng, không biết ta đã chết mấy lần rồi.”

“Nhưng Linh Tê vẫn là……”

Hắn mím chặt môi, không muốn đề cập cái từ kia.

Ngu Linh Tê không tiếp tục cái chủ đề nặng nề này nữa, chỉ ngồi khâu phần trên và phần đế lại, cắt chỉ, rồi đặt nó lên giá đỡ bằng gỗ, sau đó lật mặt ngoài của ủng ra và nói: “Xong rồi.”

Đôi ủng da mang vân văn giống y hệt đời trước ——

Là đôi ủng da mới bị hắn làm bẩn, nhưng không có cơ hội xin lại nữa.

“Cần ta hầu hạ vương gia đeo vào chăng?” Ngu Linh Tê chớp chớp mắt, cố ý thay đổi xưng hô.

Ninh Ân bật cười, nhận lấy đôi ủng và vu.ốt ve trước khi tự mình đeo vào.

Hắn đi qua đi lại trong điện, không biết mệt mỏi, như là đang đi thử ủng, lại như là đang cảm nhận đôi chân khỏe mạnh.

Một lúc lâu sau, hắn một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Ngu Linh Tê.

Chỉ là yên lặng ngồi đó, ngắm ánh hoàng hôn chiều tà từ nóc nhà dần dần lặn xuống, giống như muốn ngắm cho đã mọi thứ trong hai kiếp trong nháy mắt.

Dần dần, thân hình hắn từ từ ngả xuống, gối đầu lên đầu gối Ngu Linh Tê.

“Bổn vương không muốn trở về.”

Trong mắt hắn đầy tơ máu, lẩm bẩm như một hài tử cố chấp: “Thế giới kia quá lạnh, bổn vương không muốn trở về.”

Nếu có thể, hắn vẫn muốn giết “Ninh Ân” kia.

Nhưng vạn nhất hắn không thể ở lại thì sao? Bỏ Linh Tê ở lại một mình, tựa như kiếp trước của hắn sao?

Hắn làm sao nỡ.

“Linh Tê……”

Ninh Ân vươn tay như bắt được tia sáng, trầm thấp cười nói: “Thật muốn bắt lấy nàng.”

Ngu Linh Tê không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vu.ốt ve mái tóc đen đang xõa xuống của hắn.

Những chiếc lá đỏ trong sân rơi xuống, hắn ngắm nhìn Ngu Linh Tê chăm chú, rời chậm rãi khép mắt lại trong bóng tối u ám của hoàng hôn.

Ninh Ân có thể cố lâu hơn không ngủ, nhưng hắn vẫn nhắm hai mắt lại.

Có thể “chết” ở trong lòng Linh Tê là vinh hạnh lớn lao của hắn.

*** Kẻ điên lớn trọng sinh

Ninh Ân đứng ở trong bóng đêm vô tận, thấy được một bản thân khác.

Hai người đối mặt với nhau như thể đang soi gương, tuấn mỹ lạnh lùng y hệt nhau.

Ninh Ân biết “hắn” muốn giết mình, giống như mình muốn giết “hắn”.

Ninh Ân nhấc chân lên, đối phương cũng đồng thời cất bước, càng ngày càng gần, thời không ở trên người bọn họ bị kéo vặn vẹo.

“Vương gia?”

Hắn nghe được giọng nói của Linh Tê.

“Ninh Ân?”

“Hắn” cũng nghe được giọng nói của Tuế Tuế.

Hai người lướt qua nhau, giống như xuyên qua một mặt gương, chạy tới thế giới của chính mình.

Cơn đau quen thuộc leo dọc chân trái hắn, nhưng Ninh Ân lại không để tâm quá nhiều, chạy tới hướng thanh âm truyền đến ——

Sau đó, bỗng nhiên rơi xuống.

……

Mở mắt ra, ánh sáng mờ ảo tràn qua khe hở trên mặt ghế hoa văn, trong không khí thoang thoảng hương trà quen thuộc.

Sau án kỷ, Ngu Linh Tê uốn gối thu váy ngồi vô cùng đoan trang, tóc mây búi lên lộ ra một đoạn cổ thon nhỏ xinh đẹp, đầu gật lên gật xuống trông vô cùng mệt mỏi.

Bất luận là trang phục hay là khí chất, đều là dáng vẻ mà hắn quen thuộc nhất.

Ninh Ân lẳng lặng nhìn Ngu Linh Tê, đôi mắt sơn mài như vực sâu không đáy, giống như sương mù kéo dài hai đời.

Hắn cầm lấy gậy chống cạnh giường, đứng dậy đi tới bên Ngu Linh Tê, duỗi tay chạm và gương mặt ấm áp của nàng.

Ngu Linh Tê nháy mắt bừng tỉnh, hàng mi run rẩy mờ mịt nói: “Vương gia?”

A, ngay cả giọng nói cũng giống như lúc trước.

Không phải về tới mật thất, cũng không phải giường băng lạnh giá, hắn đã về tới thời điểm Linh Tê còn sống.

Trái tim đã chết của Ninh Ân, một lần nữa sống lại, nhịp đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng trầm.

Gậy chống lăn xuống đất, hắn duỗi tay ôm chặt nàng, gắt gao mà giam cầm nàng trong lòng ngực.

“Bắt được nàng rồi.” Hắn trầm thấp cười nói.

Ngu Linh Tê có chút mờ mịt.

Nàng mới vừa mơ một giấc mộng dài, vương gia trong mộng thay nàng xử lý cả nhà di phụ hám lợi đen lòng, còn nói thật nhiều thật nhiều lời ân cần với nàng.

Khi tỉnh dậy, chờ đợi nàng không phải là là vương gia âm tình bất định, mà là một cái ôm tha thiết đến ngộp thở…



Có lẽ là do giấc mơ vừa rồi, Ngu Linh Tê bất giác cảm thấy giữa nàng và Vương gia, trời sinh nên là tín nhiệm và thân mật như vậy.

“Được rồi.”

Vì thế nàng mỉm cười, giơ tay vỗ về tấm lưng rộng lớn của hắn.

“Phải rồi, hôm qua là ngày mùng tám tháng tám, là ngày kỷ niệm quen biết của ta và vương gia, ta đã thêu cái túi thơm.”

Nói đến đây, Ngu Linh Tê thấp giọng nói: “Có điều do ngượng tay nên thêu không đẹp lắm……”

Còn chưa có nói xong, Ninh Ân đã nhéo sau gáy nàng, cường thế nói: “Lấy tới đây.”

Túi thơm có đường may xiêu vẹo, vẫn xấu xí như vậy.

Nhưng Ninh Ân cười rất vui vẻ, treo túi thơm ở bên hông.

Đáy mắt Linh Tê sáng lấp lánh hơn bao giờ hết.

Đời này, hắn phải nắm thật chặt, không bao giờ buông tay nữa.

*** Kẻ điên nhỏ tỉnh mộng

Một cơn đau nhói lên trong đầu.

“Ninh Ân…… Ninh Ân?”

Giọng nói của Ngu Linh Tê nghe từ xa tới gần, dần dần rõ ràng.

Ninh Ân bỗng nhiên mở bừng mắt, bài trí quen thuộc của tẩm điện Tĩnh Vương phủ bày ra trước mắt, nhìn qua một bên, là gương mặt lo lắng của Tuế Tuế.

Hắn đã trở lại.

“Chàng mơ thấy ác mộng sao?”

Ngu Linh Tê khom người qua, lo lắng v.uốt ve gi.ữa hai chân mày hắn.

Ninh Ân nhìn nàng hồi lâu, rồi chợt gắt gao ôm chặt lấy nàng.

“Ta đã mơ thấy ác mộng.”

Hắn trầm giọng nói: “Mơ thấy ta trước kia đối xử với Tuế Tuế thật tệ.”

Trước khi rơi vào hư không, Ninh Ân dường như đã xuyên qua một dòng sông ký ức dài.

Hắn thấy mỹ nhân mặc hồng y mùng tám tháng tám được kiệu mềm nâng vào trong phủ, nhìn thấy nàng ngày qua ngày ẩn nhẫn và thận trọng, cũng nhìn thấy phun máu đen và……

Và sự tĩnh mịch vô thanh vô tức trên chiếc giường băng.

Những hình ảnh đó vô cùng chân thật, chân thật đến nỗi chỉ cần hồi tưởng một lát thôi, mà trái tim đã đau như muốn vỡ ra.

Nói tới mơ, tối hôm qua Ngu Linh Tê cũng mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.

Nàng mơ thấy kiếp trước sau khi chết không lâu, Ninh Ân cũng thiêu phủ Nhiếp Chính Vương, uống thuốc độc cùng nàng nằm trên giường băng.

Mơ thấy hắn đi vào thế giới này, nói với nàng: Hắn muốn ở lại, hắn không muốn lại trở lại thế giới không có Linh Tê kia.

Biết rõ là mộng, hốc mắt nàng vẫn đau xót, hôn lên đôi môi mỏng mím chặt của Ninh Ân.

Hai người dựa vào nhau để sưởi ấm, tóc tai kề cận, như thể chỉ bằng cách này, họ mới có thể chứng minh sự tồn tại của nhau.

“Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, Ninh Ân.”

Ngu Linh Tê hai mắt trong vắt, hơi thở ngắt quãng nói.

Ninh Ân nặng nề “ừm” một tiếng, sau đó là nụ hôn mãnh liệt hơn.

Ngoài điện lá đỏ rơi rụng, nắng sớm rực rỡ, thời gian vẫn chảy xuôi về phía trước.

Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại tráo xuyên xong rồi, mọi người coi như không gian song song là được ~ không phải tuyến chính đâu nha.

Còn có một chương phiên ngoại của Chu Uẩn Khanh nữa nha, một chương ngắn thôi.