Trans: Cyane

Nền trời xám xịt càng làm nổi bật tòa thành xanh ngát trên không trung, một vài dây leo cứng cáp từ dưới đáy thành rơi xuống lớp tuyết dày.

“Bịch.”

Một vài con vật nhỏ có bộ lông dày nghe thấy tiếng chuyển động rồi thò nửa cái đầu nhỏ ra khỏi tuyết trắng. Bóng đen nhỏ như kiến trên dây leo ngày càng rõ ràng, đó là hai con người, bọn nó ngay lập tức lại chìm vào tuyết.

Đôi giày đế dày màu nâu sang trọng giẫm lên tuyết, lập tức nửa bắp chân của ông chìm trong tuyết, Vân Sâm bước vài bước để quen với cảm giác đi trong tuyết.

Bây giờ trời không có tuyết nhưng ở đây rất lạnh, dù đã mặc quần áo ấm nhất nhưng chân tay cô vẫn lạnh cóng.

Hạ Phong Niên mặc một bộ quần áo mùa xuân mỏng manh, không hề bị ảnh hưởng bởi cái lạnh, ông nói: “Dùng năng lượng phủ lên bề mặt cơ thể để giảm bớt tác động của cái lạnh cực độ đi con.”

Vân Sâm làm theo, quả nhiên trở nên ấm hơn nhiều, cô tăng tốc độ của mình, bước từng bước đi theo Hạ Phong Niên.

Lúc này, họ đã đến khu vực gần sát với nơi đã từng đặt bản chính của tượng thành Trung Châu, địa điểm cụ thể đặt ở đâu thì vẫn cần phải tìm.

Hạ Phong Niên nhìn xung quanh: “Thay đổi lớn ghê…”

Nhìn xung quanh là một màu trắng bao la rộng lớn, những tòa nhà trước đây đều bị phá hủy hoàn toàn, tất cả đều bị bao phủ bởi một màu trắng.

Ông sải bước về phía trước, Vân Sâm khó khăn đi theo sau.

Ngay cả khi có sự trợ giúp của năng lượng, nơi này đối với Vân Sâm mà nói cũng quá lạnh, chứ đừng nói đến những người bình thường không có cách để giảm thiểu tác động của cái lạnh cực độ.

Vân Sâm thở hồng hộc, hơi lạnh phả vào mũi xuyên qua lớp mặt nạ chống gió cũng đau vô cùng, môi trường làm cho mọi cử động của cô trở nên kém linh hoạt.

Mặt đất ở nhiều nơi không bằng phẳng, tàn tích hình thành sau sự sụp đổ của các tòa nhà trước đó đã trở thành chướng ngại vật. Lúc này có một chướng ngại vật như núi không thể vượt qua đang chờ họ trèo qua.

Hạ Phong Niên như đang đi ở mặt đất bằng phẳng, thoải mái đứng trên vị trí cao nhất, quay đầu nhìn bóng dáng vẫn đang leo lên.

Ở đây không có chỗ để bám, Vân Sâm cần mượn dụng cụ để leo lên. Sườn đồi do tuyết tạo thành rất nguy hiểm, phải xác nhận chắc chắn mọi điểm bám thì cô mới tiếp tục leo bước tiếp theo.

Bộ quần áo nặng nề tạo thêm gánh nặng cho hành động của cô, đồng thời cô còn phải kiểm soát năng lượng bao phủ trong cơ thể. Mặc dù hiện tại thể chất của cô rất tốt, nhưng vẫn cảm thấy kiệt sức.

Vân Sâm ngẩng đầu nhìn lên, ngược sáng nên cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Hạ Phong Niên, chỉ cảm thấy bố cô đang quan sát cô.

Với tốc độ hiện tại của cô, ước tính khoảng mười phút nữa mới leo lên đến nơi, sẽ không bắt ông phải đợi lâu.

Đột nhiên, mặt đất dưới chân Vân Sâm nới lỏng ra, biên độ nới lỏng vô cùng lớn!

Cô trượt thẳng xuống dưới!

Hạ Phong Niên biết rõ con gái mình bị ngã sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng ông vẫn rất lo lắng khi thấy cô ngã như vậy. Ông nắm chặt tay lại, cũng không đưa ra bất cứ sự giúp đỡ nào.

Khi Vân Sâm leo lên lại, cô đứng bên cạnh thở hổn hển nói: “Lần này do con còn thiếu kinh nghiệm, tiếp theo đây con sẽ không chậm như vậy nữa.”

Hạ Phong Niên không khỏi nở nụ cười, đặt lòng bàn tay lên vai cô để bổ sung năng lượng: “Con muốn nghỉ ngơi không?”

“Không cần.” Vân Sâm tràn đầy khí thế, cô rất vui. Rõ ràng khi nãy bố có thể giúp cô nhưng ông lại không giúp, điều này cho thấy ông rất tin tưởng vào bản thân cô, không coi cô như trẻ con!

Họ tiếp tục đi về phía trước.

Hạ Phong Niên biết rõ hơn vị trí chính xác của bản chính tượng thành Trung Châu, Vân Sâm chỉ có ấn tượng mơ hồ khi còn nhỏ, khi lớn lên thì cô nhớ vị trí của một số bản sao tượng thành hơn.

Hạ Phong Niên giơ ngón tay lên chỉ về phía Bắc: “Đi theo hướng này.”

Sau khi đi bộ khoảng nửa giờ, cảm giác tuyết dưới chân thay đổi đáng kể, đã có thể bước trên mặt đất.

Vân Sâm đi mãi đi mãi thì đột nhiên dừng lại, nghiêm mặt giơ chân lên, hố lõm tạo thành bởi dấu giày bị lớp băng trắng phủ lên.

Cô dùng sức của chân để lau đi mặt băng được tạo thành bởi đống tuyết, ngay lúc cô lau đi, chất lỏng sền sệt màu đen ùng ục phun ra, mùi lưu huỳnh hăng hắc tràn ngập trong không khí.

Vân Sâm vô cùng kinh ngạc, cho dù ma quỷ đã ở lại đây thì lượng chất lỏng ma quỷ này cũng quá nhiều!

“Tại sao lại thế này?”

Hạ Phong Niên liếc nhìn tình hình đằng kia rồi bình tĩnh nói: “Trung Châu đã thua trong ván cờ đối đầu trực diện với ma quỷ. Theo quy tắc, ma quỷ có quyền sửa đổi khu vực này, để môi trường phù hợp hơn cho bọn nó sống. Đừng lo lắng mấy điều này nữa, tiếp tục tìm kiếm Trung Châu.”

Vân Sâm nhìn theo, không thiểu hỏi: “Thua rồi sao? Dấu ấn Thành Quyến Giả của chú Mạnh vẫn còn, Trung Châu vẫn còn ý thức… Bố, quy tắc mà bố nói là gì nữa vậy ạ?”

Hạ Phong Niên trả lời: “Tượng thành là thứ quan trọng nhất của ý thức tòa thành. Chỉ cần theo quy tắc xác định rằng ma quỷ đã khiến tượng thành bị thương nặng, ý thức tòa thành không có khả năng chống trả thì ma quỷ sẽ chiến thắng.”

Trước mặt hai người xuất hiện một tòa nhà cao tầng đổ nát, chưa bị tuyết trắng bao phủ hoàn toàn, Vân Sâm nhận ra đây từng là tòa nhà trung tâm thương mại cao nhất của Trung Châu.

Bên trong khung cửa kính vỡ vụn một nửa, vài tên ma quỷ đang ngủ say trong góc tối, khí đen tĩnh mịch.

Vân Sâm cực kỳ cảnh giác, họ yên lặng đi qua đoạn đường này. Sau đó Hạ Phong Niên tiếp tục nói: “Còn về quy tắc, con có thể hiểu chúng là hành vi logic mà các sinh vật dưới lòng đất phải tuân theo. Người đưa ra các quy tắc chính là nó – hành tinh này.”

Hạ Phong Niên chỉ ngón trỏ xuống: “Ở sâu trong lòng đất mà trình độ công nghệ của con người không thể phát hiện được, tồn tại một không gian khác không có bất kỳ ánh sáng tự nhiên nào. Những sinh vật dưới lòng đất sống ở đây, chúng nó đều có những khả năng đặc biệt khác nhau.”

“Tại sao loài người lại khao khát khám phá độ sâu của biển, đó là nơi gần nhất với mặt đất, loài người cũng từng là một trong những sinh vật sống dưới lòng đất.”

Vân Sâm mở to mắt, cô nghi ngờ hỏi: “Nếu con người là sinh vật dưới lòng đất, tại sao bản thân con người lại không có chút ấn tượng nào. Trước khi tận thế đến, con người cũng không có khả năng đặc biệt nào xuất hiện cả…”

“Quy tắc quy định rằng chủng tộc chiếm đất sinh sống sẽ dần dần quên đi chuyện bên dưới lòng đất. Còn về khả năng đặc biệt của con người, những câu chuyện thần thoại như Nữ Oa vá trời, Phục Hy tạo ra quẻ, hai vị hoàng đế Diêm và Hoàng, các con nghĩ rằng họ chỉ là thần thoại à?”

Vân Sâm thấp giọng hỏi: “Bố, Tôn Ngộ Không cũng tồn tại sao?”

Hạ Phong Niên: “… Không, đó là hư cấu.”

Vân Sâm không có biểu cảm gì, nhưng bằng mắt thường có thể nhìn thấy sự thất vọng của cô.

Hạ Phong Niên nói: “Chỉ có một chủng tộc có thể thống trị mặt đất. Con người sau khi chiến thắng thì có quyền sống trên mặt đất, quy tắc ngăn cản các sinh vật dưới lòng đất khác can thiệp vào. Chỉ khi bị đuổi trở lại lòng đất thì chủng tộc này mới nhớ lại chuyện bên dưới lòng đất.”

“Vậy ma quỷ đó thì sao?”

“Tuy nhiên, hành tinh này dần không hài lòng về con người. Sự ra đời của ma quỷ, chỉ có thể nói rằng những gì con người đã làm với hành tinh này, đã biến thành một lưỡi dao sắc bén vung về phía chính mình.”

Bầu trời bắt đầu đổ tuyết, những bông tuyết kết tinh đọng trên hàng mi dài và rậm của Hạ Phong Niên. Ông nhìn xuống con gái và nhẹ nhàng nói: “Con cứ xem đây là những câu chuyện mà bố kể con nghe là được. Dù là hiện tại hay tương lai, con người cũng sẽ không nhớ ra những chuyện ở dưới lòng đất đâu.”

Vân Sâm định nói gì đó thì bàn tay to của Hạ Phong Niên đã vỗ lên đầu cô.

“Tượng thành Trung Châu ở ngay phía trước, cách chúng ta chưa đến 500 mét.”



Xẻng quân sự xúc hết đống tuyết này đến đống tuyết khác, khi ném đi thì những điểm đóng băng mịn phản chiếu ánh sáng pha lê dưới ánh sáng, xẻng này đến xẻng khác dần dần lộ ra đường nét của đá vụn.

Vân Sâm cất cái xẻng đi rồi dùng cả hai tay để đào.

Cô đã nhìn thấy những mảnh vụn còn sót lại sau khi tượng thành của Tân An bị phá vỡ, nó hơi khác so với những viên đá thông thường, nếu kiểm tra kỹ thì có thể phân biệt được.

Những mảnh đá vụn trong tay cô đều là những mảnh đá vụn của tượng thành.

Trung Châu đã là một tòa thành cực lớn trước khi chạm trán với ma quỷ. Tượng thành cao ít nhất 2,5 mét, có rất nhiều đá vụn rải rác xung quanh. Vân Sâm sờ thấy một tảng đá vô cùng khổng lồ dường như mọc lên từ mặt đất.

Đây chắc chắn là bệ đỡ của tượng thành.

Khi hai tay tiếp xúc những viên đá, cô mơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở tượng thành như có như không.

Vân Sâm nhìn người đàn ông đứng phía sau: “Bố?”

Tiếp theo nên làm gì, truyền năng lượng à? Trung Châu cũng không khá hơn Tân An, năng lượng của cô không đủ để đánh thức đối phương.

Hạ Phong Niên ngồi xổm xuống, đầu ngón tay lướt qua bề mặt đá, một tia sáng đỏ mờ nhạt lóe lên. Ông phớt lờ ánh mắt mong đợi cháy bỏng của con gái mình, rút lại năng lượng rồi nói: “Con làm đi.”

“Tại sao vậy ạ?”

“Trung Châu bây giờ quá yếu, giống với tình trạng của Hoa Đình. Bé con, con có dòng máu của mẹ chảy trong người, năng lượng mềm mại hơn bố, nên sẽ không làm tổn thương cậu ấy.”

“Lượng năng lượng trong cơ thể con…”

“Bố sẽ hỗ trợ con. Lượng năng lượng cần thiết để đánh thức Trung Châu vượt quá giới hạn thể chất hiện tại của con, khi dùng rồi con sẽ cảm thấy rất đau đớn.”

Vân Sâm dứt khoát nói: “Con không sợ đau, bắt đầu đi bố.”

Trung Châu nhất định phải an toàn mà tỉnh lại, cô ấn mười ngón tay lên đá, mái tóc tung lên bị chiếc mũ đè lại, rất nhiều năng lượng từ đầu ngón tay tràn ra, chìm vào trong đá như đá chìm xuống đáy biển.

Ở phía sau cô, Hạ Phong Niên dịu dàng nhìn cô, một tay ấn lên vai phải của cô. Giống như một con đê sụp đổ ngay lập tức, sóng nước ầm ầm xâm nhập vào kinh mạch của cô, thuận lợi chảy đi khắp nơi một cách mất trật tự.

Vân Sâm không có thời gian để xử lý những năng lượng này, khi chúng đi vào, chúng sẽ xuyên qua cơ thể cô, cơn sóng thần dữ dội của đại dương bao la sẽ biến thành một dòng suối trong vắt nhẹ nhàng trên núi rồi đi vào Trung Châu.

Màu sắc xám xịt của tượng thành mờ dần, ánh sáng xuất hiện trở lại.

Những mảnh đá vụn trong đống tuyết cảm nhận được điều gì đó, chúng rung lên tại chỗ.

Bệ đỡ tượng thành hiện ra ánh sáng nhạt, những mảnh đá vụn bay lên và lơ lửng trong không khí xung quanhbệ đỡ, như thể đang sắp xếp và kết hợp lại.

Từng mảnh đá rơi xuống rồi nhanh chóng xếp chồng lên nhau, ngay sau đó tạo thành một cuộn giấy dài chưa đầy một mét lơ lửng trên bệ đỡ.

Năng lượng tiếp tục được truyền vào, bệ đỡ và cuộn giấy liên tục được nâng lên, ánh sáng màu trắng càng lúc càng sáng, ngay cả ban ngày cũng chiếu sáng cả xung quanh.

Cuộn giấy khi dài gần ba mét mới dừng lại, trong khoảnh khắc Hạ Phong Niên thu tay lại, Vân Sâm cảm thấy cơ thể hơi đau.

Hạ Phong Niên đến gần cuộn giấy, vỗ mạnh vào bệ đỡ bên dưới cuộn giấy, hét lên: “Dậy đi!”

Có tiếng đá lăn lộn trong không khí, cuộn giấy khổng lồ từ từ mở ra, lộ ra mấy ký tự mà Vân Sâm không hiểu được, bên dưới ký tự là những hình vẽ cực kỳ trừu tượng.

Khi cuộn giấy được mở ra hoàn toàn, băng và tuyết tan chảy, hơi thở tòa thành từ chính giữa tượng thành tỏa ra xung quanh, ma quỷ bắt đầu la hét khắp nơi, những tên ma quỷ dừng lại nghỉ ngơi trên mặt đất bị hơi hơi thở tòa thành đuổi xuống dưới lòng đất một lần nữa.

Tòa nhà gần tượng thành nhất được năng lượng vô hình kiểm soát và được khôi phục lại hình dáng ban đầu.

“Anh cũng về rồi, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Tiểu Vân Sâm vẫn khỏe mạnh đứng ở đây. Bây giờ tôi chỉ có thể tùy ý sắp xếp lại thôi, tình hình tồi tệ thế này khiến mọi người phải chê cười rồi.”

Giọng nói của Trung Châu trong trẻo, anh ấy nói không nhanh cũng không chậm, nghe giống như một người kể chuyện nghiêm túc vậy.

Vân Sâm ngơ ngác nhìn Trung Châu, anh ấy tỉnh lại rồi, cấp bậc tòa thành cũng không có thụt lùi, nghe trạng thái giọng nói cũng có vẻ rất tốt.

Hạ Phong Niên đứng sau Vân Sâm, nơi cô không thể nhìn thấy, ông đặt tay lên ngực và tiếp tục ra hiệu về phía tượng thành Trung Châu.

Trung Châu nói: “Tiểu Vân Sâm, trên người tôi có chỗ nào không thích hợp à?”

“Không có.” Vân Sâm lập tức thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Không chỉ vì cái nhìn chằm chằm vừa rồi, mà còn xin lỗi vì chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Trung Châu “Ồ” một tiếng: “Tôi hiểu rồi, là chuyện đó à. Cho dù không phải em, chỉ cần anh ấy có lòng thì cuối cùng anh ấy sẽ tìm được vị trí của tôi thôi… Nếu em cảm thấy có lỗi vì chuyện này thì khiến anh tỉnh lại đã là lấy công chuộc tội rồi.”

Hạ Phong Niên im lặng thu hai tay về, như thể người vừa nãy ra hiệu không phải là ông vậy.

Vân Sâm nghe thấy thế thì lập tức ngẩng đầu: “Thật sao?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Trung Châu, cô vui mừng nghĩ rằng mình chỉ cần giết thêm…

Có người đột nhiên ôm lấy vai cô, Vân Sâm nhìn quay đầu nhìn, Hạ Phong Niên đang lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp đối diện cô.

“Bé con, bố biết là con đã biết rồi.”

Những lời nói như vè đọc nhịu* khiến cơ thể Vân Sâm cứng đờ.

(*Mấy câu vè khó phát âm, dễ bị líu lưỡi. Đây là một trò chơi ngôn ngữ truyền thống của Trung Quốc)

Hạ Phong Niên nói: “Con cần thời gian để tiêu hóa chuyện này, vì vậy bố đã không làm phiền con. Vân Sâm, con không thoát khỏi liên quan đến cái chết của mẹ con.”

Ông nhìn thẳng vào mắt Vân Sâm.

Vân Sâm cảm thấy rằng những suy nghĩ trong đầu cô đã bị bố cô nhìn thấu.

“Không nên để lòng thù hận ủng hộ cho hành động của con, trả thù không nên là một trong những mục tiêu trong kế hoạch sống của con. Bà ấy không muốn cái chết của mình trở thành gánh nặng cho chúng ta. Bà ấy hy vọng chúng ta đừng để ý đến chuyện đó nữa.”

Vân Sâm ngập ngừng, lời trong miệng không thể nào nói ra được.

Hậu quả mà Hạ Phong Niên đề cập đến đã xuất hiện rồi, đau đớn khắp cơ thể giống như bị vô số con dao găm đâm vào. Vân Sâm đau đến nỗi cả người run lên.

Vân Sâm nói: “Bố, con không thể buông bỏ được, làm sao có thể không để ý được chứ? Lúc đó mẹ ở ngay bên cạnh con, vậy mà con không thể bảo vệ được mẹ…”

Cô cố gắng dùng sức để đứng vững mới không bị ngã xuống vì quá đau.

Hạ Phong Niên nói: “Bố cũng không thể buông bỏ, chúng ta đều không thể buông bỏ. Con đường trả thù chỉ toàn là bẩn thỉu và tăm tối, nếu chúng ta trở nên như vậy thì sẽ chỉ khiến cái chết của bà ấy trở nên vô nghĩa.”

“Chúng ta nên bù đắp những hối tiếc và thực hiện mong muốn của bà ấy.”

“Mong muốn của mẹ?” Cơ thể Vân Sâm đau đến mức suýt ngất xỉu, hai mắt mờ mịt, không nhìn rõ dáng vẻ của Hạ Phong Niên: “Mong muốn của mẹ là gì?”

“Khôi phục Cửu Châu và xây dựng lại quê hương.”

Nghe xong câu này, Vân Sâm đã hoàn toàn bất tỉnh vì quá đau.

Hạ Phong Niên đỡ lấy cô, cõng cô phía sau lưng rồi nói: “Những mục tiêu đen tối sẽ chỉ nhuộm đen lẫn nhau, những mục tiêu tươi sáng mới có thể khiến con người trở nên tốt hơn.”

Trung Châu đột nhiên nói: “Tính cách của Tiểu Vân Sâm cũng bướng bỉnh như anh vậy.”

Hạ Phong Niên lắc đầu nói: “Tôi là một tên không có nguyên tắc và điểm dừng. Con bé giống mẹ hơn.”

Trung Châu kinh ngạc: “Anh vậy mà cũng tự mình biết mình như vậy hả?”

Hạ Phong Niên: “?”