Tôi tỉnh dậy, cả người đau êm ẩm…ngủ ngồi đúng là vất vả thật….anh ta vẫn chưa tỉnh…thôi chết..hôm qua tôi còn chưa kịp cho anh ta uống thuốc nữa…chẳng biết bây giờ làm sao rồi…vươn tay sờ lên trán anh ta…bàn tay tôi nặng quá….bất giác…má nóng bừng lên….tôi đã cầm tay anh ta cả đêm hôm qua ư?
Tim đập nhanh hết cỡ…..tối qua……..là tôi đã chủ động cầm lấy tay anh ta…lại còn khóc nữa….tại sao tôi lại khóc nhỉ…..nhưng thực sự rất buồn,rất thương khi nhìn thấy anh ta như thế…..là tại sao vậy?......
Anh ta khẽ cựa mình….tôi vội vàng rụt tay về….ngón tay cố luồn khỏi bàn tay ấy….phải rút ra trước khi anh ta nhìn thấy cảnh này mới được…..
------------------------------------------
Tùng tỉnh giấc,cảm giác ấm nóng theo anh vào tận giấc mơ vẫn còn nơi bàn tay…….Trang…..cô ấy vẫn còn đó….cô ấy đang cố rụt tay về thì phải….anh khép tay lại….càng nắm chặt hơn bàn tay nhỏ bé trong tay mình….
- Bỏ…ra đi-cô ấy đỏ mặt lên rồi.
Hạnh phúc quá,anh muốn níu giữ lấy phút giây này mãi mãi.Ánh mắt cô ấy không nhìn về phía anh nhưng anh cảm thấy ánh mắt ấy chắc chắn đang dành cho anh…….
- Anh sẽ không buông đâu…bây giờ không buông..và mãi mãi về sau cũng thế.
----------------------------------------
Tự nhiên anh ta lại nói vậy….tôi chẳng biết phải phản ứng như thế nào nữa….nửa muốn rụt tay về…nửa lại cứ muốn giữ chặt đôi tay ấy…..Ôi….tôi bị làm sao vậy……
- Buông ra đi mà-tôi đành hạ giọng năn nỉ.
Bỗng….anh ta cười 1 nụ cười đểu giả….kéo mạnh tay tôi xuống......2 khuôn mặt chỉ còn cách nhau rất ít,anh nhìn tôi…lời nói nhẹ như tiếng gió:
- Anh sẽ buông ra…nếu em hôn anh.
Tại sao lại thế này……tôi cảm thấy mình sắp nổ tung ra được mất….tôi muốn nhắm chặt mắt lại để không phải nhìn thấy khuôn mặt đang áp sát mặt mình kia……cứ thế này tôi sẽ bị bệnh tim mất…cuối cùng…tôi cũng nghĩ ra cách:
- Anh chưa đánh răng….mồm hôi quá đi mất.

Sau khi nói xong tôi mới thấy mình thật độc ác….anh ta đơ mặt….tròn mắt nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh…tôi biết….vậy là……giây phút lãng mạn đã qua…trái tim tôi được cứu rồi.
Chỉ chờ có thế…tôi rụt nhanh tay về…lủi ra cửa:
- Anh đi đánh răng đi nha…tôi đi trước đây.
Phù….má nóng quá……sao bây giờ tôi mới biết……khuôn mặt anh ta lúc nhìn gần như thế…..rất đẹp nhỉ?......
-----------------------------------------------------
Thanh Thanh đứng lặng bên khung cửa….cô biết rõ những gì mình đang có lúc này….tình yêu ấy là lòng thương hại ban phát hoặc cũng chỉ là 1 phút yêu thương hư ảo…..nhưng 1 chút ích kỉ….1 chút xót thương….cô đã đồng ý….
Cũng đâu có sao….điều cô mong chẳng phải chỉ là có Dương ở bên thôi sao?....Cô đã đạt được mục đích rồi mà…..
Trái tim đau nhói lên……nhưng sẽ ra sao nếu Dương biết toàn bộ sự thật?...Cái tình yêu đang che chắn cho cả 2 người như tấm bình phong hoàn hảo kia có phải sẽ nhanh chóng đổ sụp xuống…..cô sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.
Nên nhanh chóng kết thúc mọi việc…..sự thật cần được nói cho người nên biết…..trò chơi mà cô đã tham gia vào,lúc này đã chẳng còn đường lùi nữa rồi.
-------------------------------------------------
Học hành đúng là vất vả vô cùng mà….nguyên cái cặp xách của tôi,tôi cũng cảm thấy nó phải nặng bằng nửa người tôi rồi…..lại thêm phải đi dưới trời nắng gắt như thế này….khoác cái cặp chẳng khác nào cõng thêm người nặng bằng mình trên vai rồi đi nhong nhong về nhà vậy….
Mồ hôi chảy ròng ròng…khó chịu quá đi….tôi rất thích mùa hè nhưng rất dễ cáu gắt khi bị đem phơi ngoài trời như con mực thế này…..đạp cửa vào nhà…có mùi thức ăn rất thơm từ bếp…..chị Thảo về rồi…chị ấy đang nấu món gì đó……nóng thế này…chẳng muốn ăn cái gì hết…..
Nhưng…tôi khựng lại…Tùng đang đứng ngay cạnh chị ấy…bình thường tôi thấy Tùng có vẻ ghét chị ấy lắm….vậy mà bậy giờ 2 người đang đứng nói chuyện với nhau rất vui vẻ ở trong bếp…..
Đã khó chịu giờ lại càng bực mình….chị ấy múc 1 ít “món gì đó” vào muôi…hứng tay rồi đưa cho Tùng nếm thử….anh ta vui vẻ ngoác mồm ra ăn….bánh tôi làm thì không ăn…thế mà người khác làm đồ ăn,chỉ cho nếm thôi cũng vui đến thế….ghét quá…khó chịu quá…..tôi hằm hằm đi vào nhà…cố tình dậm chân thật mạnh tỏ rõ vẻ bực bội

Trang về,vừa nhìn thấy cô ấy tôi đã muốn lao ra ôm lấy rồi…nhưng sao cô ấy lại khó chịu đến vậy…..cô ấy nhìn tôi hằn học…rồi nhìn Thảo…nhìn món canh Thảo đang nấu trên nồi…..Tôi hiểu rồi….cô ấy đang ghen ^0^
Tôi mỉm cười chào cô ấy rôi quay sang nhìn Thảo âu yếm:
- Canh của em ngon quá.
Tôi muốn nhìn thấy cô ấy ghen….rất muốn….vì như thế….nghĩa là….CÔ ẤY YÊU TÔI…….Tôi múc thêm một mui canh nữa,đưa về phía cô ấy:
- Em cũng ăn thử đi,ngon lắm đó.
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi,ánh mắt tức giận thực sự…..rồi cô ấy quay mặt đi:
- Anh cứ việc ngồi đấy mà ăn.
Giọng nói đã nghẹn lại.ánh mắt long lanh hơn,bước chân cô ấy rất nhanh lên trên phòng tôi vội và đuổi theo…
-------------------------------------------
Anh ta là đồ đáng ghét…anh ta cố tình…anh ta cố ý chọc giận tôi….anh ta muốn tôi phải nổ đầu vì khó chịu mới can tâm….tôi ghét anh ta…cứ ở đấy mà ăn đi….đồ tồi ạ…tôi không cần anh…anh cứ việc khen,cứ việc ăn của bất cứ ai mà anh thích đi…
Lao vào phòng….đi thẳng ra ban công….tôi ghét cái con người ấy….đồ xấu xa…
- Anh là đồ tồi….đồ xấu xa…đồ ích kỉ….
Bỗng….tôi khựng lại…1 vòng tay đang ôm chặt lấy tôi…trưa hè nóng đến thế mà sao vòng tay ấy không hề làm tôi khó chịu chút nào:
- Anh vui lắm-anh ta ghé đầu vào tai tôi,giọng nói trầm ấm

- Buông tôi ra-tôi khó chịu kéo tay anh ta khỏi mình,lại còn vui nữa chứ,chắc thấy tôi tức giận,anh ta mừng lắm.
- Anh rất hạnh phúc…….em đang ghen vì anh.
Trắng trợn thật,dám vu oan cho tôi nữa đấy…..nhưng sao tôi lại đỏ mặt lên thế này:
- Ai…thèm ghen vì anh chứ-tôi cãi
Anh ta vươn người,hôn nhẹ lên má tôi….tôi cảm thấy luồng điện chạy dọc cơ thể mình….vòng tay anh ta siết chặt hơn:
- Anh biết,vì anh yêu em mà.
Cả người tôi run bắn lên,tôi cảm thấy thực sự không còn chút sức lực nào,trái tim dường như đã tan chảy ra trong vòng tay nồng nàn này rồi….
- Em làm bạn gái anh nhé.
Tôi cảm thấy trái tim mình ngừng đập…..hít thở cũng cảm thấy khó nhọc…..bây giờ thì tôi hiểu rồi…tôi đã hiểu rồi….tại sao tôi lại cảm thấy hạnh phúc,tại sao tôi lại lo lắng cho anh ta,tại sao tôi lại khó chịu khi thấy anh ta cùng người con gái khác….tôi hiểu rồi…đáp án chỉ có 1…Tôi đã yêu người đó rồi,thực sư đã yêu anh ta rồi.
Anh ta từ từ xoay người tôi lại,nhìn sâu vào đôi mắt của tôi….tất cả yêu thương dường như đều gửi cả trong đôi mắt ấy….ấm nóng…..nồng nàn…..tôi khẽ gật đầu….anh ta mỉm cười…khuôn mặt chứa chan hạnh phúc…vòng tay dang rộng ôm tôi vào lòng.
------------------------------------------------------
Cửa phòng đóng lại,tôi ngồi thụp xuống,tim vẫn còn đập nhanh quá….ôm lấy hai bên má…tôi vùi mặt mình vào chăn…nhưng vẫn không sao ngăn nổi nụ cười….hạnh phúc quá.
------------------------------------------------------
Tùng muốn hét lên…muốn ôm bất cứ ai mà anh nhìn thấy lúc này…muốn cười thật lớn….anh vui quá….niềm vui sưởi ấm trái tim…cô ấy đồng ý làm người yêu anh rồi….cô ấy đồng ý rồi…..anh muốn cả thế giới này biết điều đó…anh muốn ghì chặt cô ấy…..
Bất giác….anh nhớ đến 1 người….đúng…phải gọi ngay mới được……tiếng bíp dài làm anh bồn chồn vô cùng….nhanh lên nào….:
- A lô-giọng nói anh cảm thấy thân thuộc quá.
- Con chào bác,con có chuyện muốn nói với bác,bây giờ có tiện không ạ?

Người đàn ông cười khà:
- Làm gì mà con khách sáo thế,đằng nào chẳng sắp làm người 1 nhà rồi.
- Vâng ạ-“người 1 nhà”…anh vui quá-cô ấy đã đồng ý yêu con rồi ạ….liệu bây giờ có thể…-anh ngập ngừng
- …Con muốn đính hôn phải không?-người đàn ông vui vẻ.
Ông quả thực là người rất nhạy bén..chỉ cần 1 vài câu nói đã có thể đoán được ngay tâm lí của người đang nói chuyện cùng…anh mỉm cười:
- Vâng ạ,con biết công việc của bác rất bận,nhưng bác có thể bớt cho con 1 ngày để về dự với chúng con được chứ ạ,chắc hẳn cô ấy sẽ rất vui đấy ạ.
- Vậy con đã nói cho con bé biết chưa?Nó tính thế nào với việc học hành của nó đây?
- Con vẫn chưa nói với cô ấy,con muốn hỏi ý bác trước ạ,còn chuyện học hành của cô ấy,con cũng chưa vội cưới đâu ạ,chỉ là muốn đính hôn thôi ạ.
- Ừ,các cụ nói cưới vợ phải cưới liền tay,không cưới được thì ta đính hôn trước vậy-ông đùa-mà…có vẻ con đã sốt ruột lắm rồi nhỉ.
Dù không đối diện nhưng người đàn ông này vẫn làm anh bối rối vô cùng,anh gãi đầu:
- Đâu có ạ.
- Haha,bác đồng ý,con hãy hỏi ý nó đi nhé,bác sẽ đi xem ngày cho.Còn chuyện về dự bác sẽ dành cho con cả 1 tuần chứ không phải 1 ngày đâu,dẫu sao bác cũng chỉ có 1 đứa con gái thôi mà.
- Con cảm ơn bác.
- À mà con nên tập gọi ta là bố đi nhé,haha
Rồi ông cúp máy ông lúc nào cũng thế rất vui vẻ gần gũi,từ ngày biết ông đến nay anh chưa thấy ông phải quát nạt ai bao giờ vậy mà tất cả mọi người đều tự nguyện vì ông làm tất cả mọi chuyện.
Anh chưa nói chuyện này cho cô ấy vì anh muốn cô ấy biết chuyện này như 1 lời cầu hôn.Anh muốn cô ấy phải nhận được điều tuyệt nhất bằng những cách tuyệt nhất.