Thanh Thanh gạt nhẹ nước mắt,cô nhìn Vy và Tùng,2 người đang rất vui vẻ,rất hạnh phúc….. “Hãy cố mà thưởng thức nốt cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy đi….các người sắp phải đau khổ rồi”.
-----------------------------------------
- Á thôi chết,11 giờ rồi-tôi hoảng hốt nghĩ đến núi bài tập chưa hoàn thành-tại anh cả đấy!
Anh ta nhăn nhó:
- Ơ,sao lại tại anh?
- Tại anh bày ra trò bôi bột này này,bây giờ thì làm sao mà làm kịp đây?
- Xời,cái đống bài tập ấy anh phẩy tay 1 cái là xong hết.
- Nhưng nếu không hiểu mà bị gọi lên bảng là chết chắc ấy-tôi vò mái tóc mình càng thêm rối.
- Vậy thì phải nhanh lên thôi-anh ta nói rồi cầm tay tôi kéo nhanh lên gác
Chẳng hiểu sao tôi bất giác mỉm cười
……………………………
- Đây này,nó phải thay vào chỗ này.
….
- Không được cãi,em mà cứ cãi thế này biết đến bao giờ mới xong.
…..
- Rồi,rất tốt,từ đoạn này em có thể tự làm được rồi đó.
Anh ta vươn vai vẻ mặt uể oải và buồn ngủ..Mồ hôi lấm tấm trên trán,đáng ra anh ta đã được nghỉ ngơi từ lâu….cũng vì tôi….
- Cảm ơn anh.
- Sao lại cảm ơn anh?
- Vì tôi mà anh phải thức đến tận giờ.
- Em ngốc à?Có thế mà cũng cảm ơn nữa,anh thức làm việc đến giờ này là chuyện thường mà-rồi anh ta xoa đầu tôi.
Tôi mỉm cười,quên cả việc bị xoa đầu,đáng nhẽ tôi phải gạt tay anh ta ra và nói mình không phải con nít,nhưng….tại sao tôi lại thấy thích cảm giác lúc này?.....
Phải nói anh ta rất có năng khiếu sư phạm,cách giảng dễ hiểu khiến tôi làm phần bài tập của mình 1 cách dễ dàng.Mải viết,tôi không để ý,anh ta đã ngủ gục bên cạnh từ lúc nào.
Hơi thở nhẹ nhàng,vài sợi tóc bay bay trên trán,khuôn mặt anh ta khẽ mỉm cười…..lớn thế này rồi mà ngủ vẫn cười như trẻ con ấy….nhìn muốn béo má quá đi mất….
Lắc lắc cái bút…..mà…mặt anh ta như thế này….nếu được trang điểm thêm chút nữa…chắc sẽ đáng yêu lắm nhỉ….tìm lại cái bút vẽ lên da…tôi bắt đầu tác phẩm nghệ thuật của mình.Rút điện thoại hắn ta ra,chụp lại rồi lưu vào máy tính,hehe tôi sẽ cho hắn khỏi lấy vợ luôn…
Hoàn thành nốt phần bài tập,mắt trĩu xuống,tôi cũng ngủ quên luôn trên bàn

---------------------------------------------------
Tùng uể oải thức dậy,một đêm ngủ ngồi khiến anh cảm thấy đau nhức cả người.Cô ấy ác thật,chẳng thèm gọi anh dậy ra giường ngủ mà cũng chẳng thèm dìu anh về phòng.
Nhưng….dụi dụi mắt,anh phì cười…cô bé đó cũng ngủ quên trên bàn học luôn.Mái tóc buông dài xuống mặt bàn,một mùi thơm dễ chịu,anh cảm thấy buổi sáng thật thoải mái.
Lay lay cô ấy tỉnh dậy,anh muốn tặng cô ấy một nụ cười buổi sáng….đôi mắt khẽ mở,cô ấy nhìn nụ cười của anh…má phồng lên….mặt cô ấy đỏ lựng ,quay đi…cô ấy đang ngại ư?Anh thấy trái tim mình ấm áp lạ.
-----------------------------------------
Anh ta đánh thức tôi dậy bằng một nụ cười,nếu chỉ như vậy thì không đáng nói,nhưng khuôn mặt của anh ta…..khuôn mặt được tôi trang điểm tỉ mỉ….anh ta lại cười nhăn nhở…..tôi phải cố lắm mới không cười sặc sụa ra,hậu quả là phải phồng hết mồm lên và đỏ bừng cả mặt.
Vội vàng đánh răng rửa mặt tôi chuồn đi học luôn….hehe ở lại thì chết mất.
……………………………..
Tùng ngơ ngác,sao cô ấy lại vội vàng đi khỏi nhà như vậy chứ…. cô ấy xấu hổ đến mức ấy sao?Nghĩ thế,anh khẽ mỉm cười….bước chầm chậm vào nhà tắm….nhìn vào gương…anh nhảy dựng lên như gặp ma
- Á Á Á
Trong gương vẫn là anh,nhưng thêm 2 bên ria vểnh ngược lên,1 cái nốt ruồi điêu đúng kiểu ở mép……mắt được trang trí thêm cả tá lông mi,đen xì và xếch lên đến tận trán.Hai má có 2 hình xoắn tròn và đôi môi được tô to tướng ra chúm chím vào như sắp hôn ai vậy.
Ôi cái cô nhóc đó,anh bất giác mỉm cười,hóa ra những phản ứng kì lạ của cô ấy sáng nay không hề vì xấu hổ mà là vì điều này.Nhưng kể ra cô ấy cũng có khiếu vẽ vời quá chứ nhỉ…..hahaha.
-------------------------------------------------
Nghĩ đến cảnh hắn ta tự ngắm “dung nhan” mình trong gương tôi không ngăn nổi mình cười thành tiếng….tung tăng đến trường…hôm nay nắng đẹp quá.
Thò mặt vào lớp vừa kịp trống,hôm nay Dương nghỉ học…uhm…cũng chẳng sao..ơ …mà hôm qua hình như cậu ấy nhờ tôi cái gì thì phải…mãi mà tôi vẫn không nhớ ra…rốt cuộc….là cái gì nhỉ?....
Đang mơ màng suy nghĩ bị cái Trang gõ vào đầu 1 cái,nó cười cười nhìn tôi:
- Saooo?Tối qua thế nàooooo-nó kéo dài giọng nghe rõ là đểu.
- Thế nào là thế nào?-tôi ngơ ngác.
- Ơ thế tao tưởng tối qua mày đi chơi với Dương mà?-nó ngạc nhiên nhìn
THÔI CHẾT RỒI…bây giờ thì tôi đã nhớ ra là tôi quên cái gì rồi…ôi tôi mất trí thật rồi,sinh nhật người ta,vậy mà…..chết rồi,làm sao bây giờ?
Thấy tôi đơ mặt,cái Trang nhìn vẻ khó tin:
- Mày đừng nói là mày quên cả hẹn sinh nhật người ta nha?
- Chết tao rồi-tôi nhìn lại nó,ánh mắt thảm hại.
Thanh Thanh đứng bên cửa ra tầng thượng của trường,cô biết Dương đang ở ngoài kia,nhưng có nên bước tiếp hay không?
Nghĩ đến chiếc hộp nhung trên tay… bước chân cô bé nặng nề….cánh cửa khẽ đẩy ra…Dương đang ngồi đó,mái tóc bình thường vuốt dựng bây giờ rủ xuống bay trong gió,khuôn mặt vô cảm,cậu dường như tách xa khỏi thế giới này rồi…..

- Trả lại anh này-cô bé đưa chiếc hộp nhung về phía Dương.
- Vất đi!-cậu lạnh lùng đáp
- Tại sao chứ?-Thanh Thanh khó chịu.
- Tôi không muốn thấy nó nữa.
- Nếu là vì chị ta thì anh thật ngu ngốc.
- Cô thích đến thế thì cứ việc giữ lại,đối với tôi cũng như nhau cả thôi.
- Chị ta có điều gì tốt đẹp chứ?
- Im đi!-giọng nói của anh đã có phần khó chịu.
Thanh Thanh tức giận,cô bé vung tay ném thẳng chiếc hộp ra xa,quay lưng bước đi…..anh mãi mãi sẽ chẳng bao giờ yêu cô…….chẳng bao giờ nghĩ đến cô……….chẳng bao giờ nhìn thấy cô trong cuộc đời này cả……
- Này………chúng ta yêu nhau đi-giọng Dương đều đều phía sau lưng.
-----------------------------------------
Chết rồi,chắc Dương giận tôi lắm…..sao tôi có thể ngớ ngẩn vậy chứ…hôm nay Dương lại không đi học nữa…làm sao mà xin lỗi cậu ấy bây giờ.Đang trong tâm trạng ăn năn cực độ,tôi hân hoan vô cùng khi thấy Dương bước vào…..theo sau cậu là Thanh Thanh,bàn tay cô bé lúc này đang nằm gọn trong bàn tay Dương.
Thanh Thanh nhìn tôi,cô bé nở nụ cười đắc thắng…..khó hiểu thật đấy…tôi vội vàng chạy đến chỗ Dương…nhưng chưa kịp nói lời xin lỗi,cậu ấy đã mỉm cười:
- Hôm qua mình bận,không đến chỗ hẹn được,cậu có phải chờ lâu không?Mình xin lỗi nhé.
Ôi may thật,hóa ra tôi không phải là người duy nhất đãng trí,hehe đang từ người có lỗi giờ tôi nghiễm nhiên trở thành người nhận được lời xin lỗi rồi…vậy thì tôi phải tỏ ra cao thượng mới được:
- À…ờ…mình cũng về ngay ấy mà ^^,không sao đâu.
Muốn tránh bị hỏi thêm,tôi lủi nhanh về chỗ…trong thoáng chốc tôi cảm thấy sự lạnh lùng đáng sợ trong đôi mắt Dương.
------------------------------------------
Vừa ra đến cổng trường tôi đã nhìn thấy bóng 1 người cao cao không được thanh thanh cho lắm đang đứng đó đợi…nhưng hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày vì anh ta phải đeo khẩu trang……đó là cái khẩu trang ưa thích của tôi,nó có hình con mèo màu hồng rất đáng yêu…..xem ra sau lần này tôi phải đánh giá lại…vì khi ngự trị trên mặt hắn ta nó không chỉ đáng yêu mà còn rất đáng……….cười….
- Haha,anh đeo cái gì thế này?-tôi chỉ chỏ.
- Cũng tại em cả đấy-anh ta nói giọng giận dỗi.
Hơ…sao lại tại tôi nhở…ơ đừng nói là anh ta không biết xóa cái “tác phẩm nghệ thuật” mà tôi đã thực thi trên mặt anh ta đấy chứ?Nếu thế tôi phải tìm mọi cách lột cái khẩu trang ra mới được….hehehe
- Thôi,không sao đâu mà,anh cởi cái khẩu trang ra đi,con trai mà đeo khẩu trang nhìn đồng bóng lắm ấy-tôi dụ dỗ
- Thà người ta nghĩ anh đồng bóng còn hơn.
- Thì thôi,không cởi thì hé ra 1 tí cho gió nó vào.

- Nhỡ gió độc,anh méo mồm thì sao?
- Thì tôi quạt cho,gió nhân tạo thì làm gì có độc.
- Nhưng nhỡ lúc em đang quạt có cơn gió “thiên nhiên” nó lùa vào thì sao?
Hừ….bực thật mà….sao những lúc thế này anh ta lại ba que đột xuất như thế cơ chứ….không ngọt ngào thì ta cho cay đắng vậy…tôi làm mặt phụng phịu…giả vờ tức giận:
- Thôiiiiiiiii,tùy anh.Không thích thì ai mà ép cho nổi,ha.
Y như rằng,anh ta xụ mặt xuống:
- Nhưng chỉ mình em nhìn thôi nhé.
- Ừ-tôi lại toe toét ngay.
- Chỉ nhìn 1 tí thôi đấy nhé.
- Ừ.
- 1 ít thôi nhé.
- Ừ.
- 1 phát thôi nhé.
-…Ừ…
- 1…
Chưa để anh ta kịp nói hết câu,tôi gào lên:
- CÓ CỞI RA KHÔNG THÌ BẢO?
Anh ta trố mắt ra nhìn rồi cười ngặt ngheõ…lúc ấy tôi mới biết mình bị hớ…độ khuếch tán âm lượng cao khiến mấy đứa học sinh đang đứng hóng hớt ngoài cổng trường lập tức quay ra nhìn tôi…mẹ ơi….đúng là cái miệng làm khổ cái thân mà….
Anh ta quay sang nhìn tôi đầy ẩn ý:
- Bây giờ anh cởi thật đây nài.
Chỉ muốn đấm cho cái bản mặt đáng ghét ấy 1 phát thôi…..nhưng khi cái khẩu trang hé ra…tôi đứng im…đơ người…khuôn mặt không còn những nét vẽ hôm qua thay vào đó là những vết dài đỏ tấy lên…có lẽ là do lau mạnh tay….
-……Xin lỗi…..
Tôi chạm tay vào những vết ấy,anh ta khẽ nhíu mày rồi nở 1 nụ cười vẻ không sao.
-…..Có đau lắm không?.....
- Bây giờ thì hết rồi
Anh ta giữ lấy bàn tay của tôi,áp nhẹ vào má….tôi cảm thấy sự ấm áp lan tỏa,lòng nhẹ bẫng…..tôi rụt vội tay về……..má nóng lên rồi……quay vội đi chỗ khác tránh ánh mắt nồng nàn ấy…từ bao giờ ánh mắt ấy khiến trái tim tôi đập nhanh đến thế này?
- Đi về thôi chứ,cứ đứng đây mãi à?-tôi vội nói,chỉ mong sao anh ta không để ý đến vẻ ngượng nghịu của mình.
Tôi vừa lên xe,anh ta lại bắt đầu nhăn nhở:
- Đưa vợ về nhà nào.

“Cốp”
“Ui da”
- Em đúng là cái đồ vũ phu mà.
- Thích cái nữa hả?
- Ơ…không.
Tôi bất giác mỉm cười. “Vợ”?Trái tim ấm nóng quá…..
- Tại sao cô lại đồng ý-Dương hỏi,ánh mắt anh vẫn không hề nhìn Thanh Thanh.
- Em không quan tâm,chỉ cần anh ở bên cạnh em-cô bé đáp,nét mặt lạnh lùng
- Nếu vậy cô sẽ phải đau khổ.
- Nếu đau khổ em cũng không phải chịu một mình đâu,em không sợ.
- Cô nghĩ tôi sẽ san sẽ những điều ấy với cô sao?
- Em không nghĩ,em biết chắc chắn điều đó-ánh mắt cô bé thẳng thắn nhìn Dương.
Anh không biết tại sao mình lại nói ra những lời lúc sáng nữa….1 phút ích kỉ…1 phút tức giận…….nhưng thực sự….rất sâu trong lòng,anh không hề thấy hối hận…..
---------------------------------------------
Nằm im lặng trên giường….bỗng dưng nghĩ đến khuôn mặt Tùng…cách hắn ta trêu tôi…khuôn mặt hắn ta lúc ngủ….ánh mắt nồng ấm khi nhìn tôi ………tôi bất giác mỉm cười…..hạnh phúc dường như đang lấp đầy trái tim tôi……..Bỗng…tôi giật mình….hạnh phúc ư?...
Ôi,tôi điên thật rồi mà….hạnh phúc là sao?...Rũ rũ mãi tóc,tôi đi xuống nhà tìm nước…căn nhà vắng lặng quá…không đông vui như trước nữa,chẳng biết Thanh Thanh bao giơ mới thèm về nhà,còn chị Thảo,chị ấy cứ đi liền mấy ngày luôn….tôi ngước lên nhìn,phòng hắn ta không bật điện,có lẽ là đã đi ngủ rồi.
Lách cách bật điện phòng bếp,tôi sợ chết khiếp khi nhìn thấy hắn ta ngủ gục trên bàn ăn….híc…tôi mà bị bệnh thì chắc đã đứt mạch máu não mấy lần rồi cũng nên…..sao người gì mà vạ đâu ngủ đấy vậy cơ chứ.
Tôi lay lay vai hắn ta….người hắn ta nóng bừng…hơi thở khó nhọc…tôi lo lắng sờ trán…sao hồi chiều còn khỏe mà giờ đã ốm ngay được thế này?Tôi thử lay thêm vài lần nữa,hắn ta cũng không thèm dậy.
- Tùng,anh dậy đi-tôi tát tát vào mặt hắn ta
Chẳng có phản ứng gì….tôi sợ đến nỗi mồ hôi bắt đầu rịn ra ướt hết trán….cố gắng đỡ hắn ta dậy tôi phải dìu hắn lên giường nằm nghỉ ngay….híc bình thường hắn ta ăn nhiều như thế chẳng nhẽ chỉ để dành làm khổ tôi những lúc thế này thôi sao????
---------------------------------------
Tùng lờ mò nhìn thấy mọi thứ,người anh nóng quá,khó chịu thật,chỉ có trán,nơi được đắp khăn lạnh hơi dễ chịu hơn 1 chút,bóng dáng Trang nhạt nhòa trước mắt anh.anh vươn tay cố níu lấy.
----------------------------------
Tôi đắp nấu xong cháo,đắp khăn lên trán cho hắn ta,chuẩn bị cho hắn ta ăn rồi uống thuốc thì bàn tay tôi bị níu chặt lại:
- Em….đừng đi…
Khuôn mặt hắn ta nhợt nhạt,bàn tay nóng rực lên,giọng nói run run….tôi thấy mắt mình cay quá…cái đồ ngốc sao chẳng biết giữ gìn sức khỏe chút nào….cái đồ ngốc….còn cố nói làm cái gì nữa….đồ ngốc…
Tôi luồn những ngón tay của mình vào bàn tay to lớn của hắn ta,nắm chặt lại,nước mắt cứ thế rơi……
---------------------------------------
Cô ấy đang khóc…sao cô ấy lại khóc chứ?Anh muốn lau khô giọt nước mắt ấy nhưng anh không đủ sức….bỗng nhiên…bàn ta cô ấy nắm chặt lấy tay anh….ấm áp quá…nước mắt cô ấy nhỏ xuống tay anh nóng hổi….cô ấy đang khóc vì anh….trái tim anh đập mạnh quá…