Trên môi vừa đau vừa tê, cô bực tức từ chối đẩy người đàn ông ra.
Bầu không khí hơi xấu hổ.
Thấy anh khó chịu, Tống Hân Nghiên hối hận như đứa trẻ mắc lỗi: “Xin lỗi, em...”
“Không sao, đừng nghĩ nhiều.”
Tống Hân Nghiên càng áy náy thêm: “Em nhất định sẽ sớm chữa khỏi, không để anh đợi lâu đâu.”
Tưởng Tử Hàn buồn cười trước vẻ mặt nghiêm túc của cô: “Trông anh hám sắc đến thế cơ à?”
Anh véo gương mặt nhỏ mất mát của Tống Hân Nghiên: “Anh ăn chay nhiều năm như vậy mà vẫn vượt qua đấy thôi, thêm mấy ngày đã là gì?”
Trong lòng cô chợt thấy ấm áp: “Ừ, chồng em khác với đám đàn ông nông cạn kia.”
Mấy lời nịnh nọt của cô gái nhỏ mở miệng là xuất ra được ngay, không đáng tin chút nào, nhưng Tưởng Tử Hàn vẫn bị cô lấy lòng.
“Đồ ngốc.” Anh cười mắng, bất đắc dĩ nói: “Khi nào em mới học được cách lấy gậy ông đập lưng ông đây?”
Chủ đề câu chuyện thay đổi chóng mặt, Tống Hân Nghiên chớp mắt ngơ ngác mấy giây, mới đột ngột phản ứng lại: “Ý anh là...”

Tống Dương Minh vẫn chưa trở về đơn vị.
Tống Hân Nghiên sốt sắng nhân cơ hội hẹn anh ấy ra ngoài: “Anh, em đã nghĩ ra phải làm thế nào rồi.

Chẳng phải chúng ta không có bằng chứng sao? Từ trước đến nay, chuyện này có đúng cũng không nói rõ được.

Lấy gậy ông đập lưng ông là cách tốt nhất, vừa đơn giản lại vừa hiệu quả!”
Khóe môi Tống Dương Minh khẽ cong lên.

Gương mặt điển trai cương nghị bỗng chốc trở nên ôn nhu: “Em xem đi.”
Anh ấy đưa một phần tài liệu qua.

Tống Hân Nghiên vội vàng nhận lấy rồi lật mở, cô ngạc nhiên: “Anh, không ngờ anh lại có cùng suy nghĩ với em.

Mới đó thôi mà sao anh lại lấy được thế?”
Trong tài liệu Tống Dương Minh đưa cho cô không chỉ bao gồm tất cả các bài luận văn mà Trương Bội Linh đã phát biểu trong mấy năm nay, mà còn đưa ra các số liệu thống kê và so sánh, đủ các thể loại.

Nhưng hễ là lý luận và nguồn gốc giống nhau, từng bài đều được đánh dấu chi chít, chứng minh cô ta sao chép.
Tống Hân Nghiên càng xem thì càng kích động.
Có được những thứ này, dù không thể tẩy trắng nhưng ít nhất cũng đủ để dấy lên một hồi giông bão, để mọi người biết Trương Bội Linh không hề trong sạch.
Tống Dương Minh mỉm cười nhắc nhở: “Em có hứng thú với mấy thứ này thì cứ mang về từ từ xem.

Bây giờ xem facebook đi.”
“Facebook?” Tống Hân Nghiên vội lấy di động ra: “Anh, anh còn làm gì thế?”
Cô còn chưa nói xong thì đã trông thấy.
Trên hot search, có một tiêu đề liên quan đến chuyện sao chép đang dần được quan tâm.
Vai chính lần này là Trương Bội Linh.
Người tung tin đã đính kèm rất nhiều bằng chứng, nói đâu ra đó, cảm xúc dâng trào.
Sự việc vừa bị tung ra đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Tống Hân Nghiên kích động đến mức hai mắt sáng ngời: “Chậc, lần này Trương Bội Linh gặp phiền phức rồi.

Anh, anh giỏi thật đấy!”
Cô đặt điện thoại xuống, trong mắt lấp lánh ánh sao khen ngợi Tống Dương Minh: “Anh, sao anh lại giỏi thế chứ? Em nghĩ gì anh đều giành làm giúp em.


Em không biết phải cám ơn anh như thế nào nữa.”
“Khách sáo với anh trai mình thế cơ à?”
Tống Hân Nghiên nghịch ngợm thè lưỡi.
Tống Dương Minh dịu dàng nói: “Không xử lý tốt chuyện này, anh trở về cũng không yên tâm.

Em cầm cái này đi.”
Anh ấy đưa một chiếc di động cho cô.
Là kiểu cũ, chỉ có thể gọi điện gửi tin nhắn.
Tống Hân Nghiên: “...”
Tống Dương Minh nhìn ra vẻ ngạc nhiên trên mặt em gái, nghiêm túc nói: “Cất cho tử tế, sau này có chuyện gì thì liên lạc với anh bằng chiếc điện thoại này.

Dù anh ở bộ đội, chỉ cần không phải chấp hành nhiệm vụ cơ mật thì cơ bản có thể nhận được tin hiệu phát ra từ máy này bất cứ lúc nào.”
Tống Hân Nghiên hiểu ra: “Vẫn là anh nghĩ chu đáo.”
Cô nhảy lên bổ nhào tới, muốn tặng anh ấy một cái ôm đầy biết ơn.
Tống Dương Minh vươn cánh tay rắn chắc, đẩy đầu em gái ra, nhíu mày dạy dỗ: “Bây giờ em đã lớn rồi, chúng ta lại không có máu mủ ruột thịt, cho nên phải chú ý ảnh hưởng, kẻo chồng em lại ghen.”
Tống Hân Nghiên bĩu môi.
Nghĩ đến tính hay ghen của Tưởng Tử Hàn, cô vội ngồi ngay ngắn, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, quả nhiên chỉ có đàn ông mới hiểu nhau.

Tưởng Tử Hàn đúng là chúa hay ghen.”
Tống Dương Minh nhíu mày, nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Tống Hân Nghiên, nghiêm nghị nói: “Nếu Tưởng Tử Hàn dám bắt nạt em, chờ anh về, anh sẽ cưới em.”
Tống Hân Nghiên bị dọa cho giật thót, đột ngột rút tay về: “Anh à, trò đùa này hơi quá rồi.


Chúng ta là anh em, người khác nghe thấy sẽ nói chúng ta làm bừa đấy.”
Tống Dương Minh cười đầy ẩn ý, bàn tay to lớn xoa chiếc đầu nhỏ của cô: “Quả nhiên lớn rồi nên không nói giỡn được nữa.

Anh đùa em thôi.”
Tống Hân Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà, Tống Hân Nghiên, em phải nhớ cho kĩ, em là công chúa nhỏ được Tống Dương Minh anh chiều chuộng lớn lên.

Anh không cho phép bất cứ ai bắt nạt em! Dù là chồng em cũng không được, nếu không anh lái xe tăng về nghiền chết nó!”
Đáy mắt lạnh lùng của Tống Dương Minh thoáng hiện vẻ hung ác.
Tống Hân Nghiên hơi sững người.

Anh vẫn là anh trai trước kia của cô, cũng không ghét bỏ cô chỉ vì cô không phải em gái ruột của mình.
Cô cảm động đến mức rối tinh rối mù, vành mắt nóng lên, ra sức gật đầu.

Tống Dương Minh về đến nhà họ Tống.
Vừa mới vào cửa, Tống Mỹ Như đã xông tới chặn đường anh ấy lại: “Anh, có phải anh lại đi gặp Tống Hân Nghiên rồi không?”
Tống Dương Minh nhíu mày: “Tránh ra!”
Tống Mỹ Như vừa không cam vừa thấy ấm ức: “Tống Dương Minh! Em mới là em gái ruột của anh! Anh có thể dịu dàng quan tâm đến một người ngoài như vậy, tại sao không thể đối xử tốt một chút với em gái ruột của mình chứ?”
Tống Dương Minh đang định đi lướt qua người cô ta thì bỗng dừng bước, nghiêng đầu, nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm: “Muốn biết tại sao à? Vậy cứ nghiền ngẫm kiểm điểm lại bản thân mình đi.

Tôi không cần một đứa em gái lòng dạ độc ác.”
Nói xong, anh đẩy cô ta ra rồi cất bước rời đi.
“Có đúng là vì lòng dạ em độc ác không?”
Tống Mỹ Như tức giận đùng đùng: “Em thấy không phải vậy đâu! Rõ ràng là anh thích nó!”
“Đúng thì đã sao!” Tống Dương Minh không hề dừng bước.
Tống Mỹ Như không ngờ Tống Dương Minh lại chịu thừa nhận không chút do dự như vậy.


Cục tức bỗng mắc nghẹn nơi lồng ngực, không lên được mà xuống cũng chẳng xong.
Cô ta giễu cợt đầy ác ý: “Tiếc là, nó đã kết hôn rồi.”
Tống Dương Minh cau mày, quay đầu lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không ngại chờ em ấy ly hôn.”
“Nếu nó không ly hôn thì sao?”
“Vậy tôi sẽ bảo vệ em ấy cả đời.”
Tống Dương Minh chẳng buồn để ý tới cô ta, đi thẳng lên lầu trở về phòng.
Tống Mỹ Như tức đến sắc mặt hết xanh lại đỏ: “Tống Hân Nghiên! Mày cứ chờ đấy cho tao, tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu!”

Mịch Viên.
Tống Hân Nghiên về đến nhà, cùng người giúp việc làm một bàn đồ ăn đầy ắp những món Tưởng Tử Hàn thích.
Thức ăn vừa mới dọn lên bàn là Tưởng Tử Hàn đã trở lại.
Cô vội cởi tạp dề ra, vui vẻ đón anh: “Em và chị Đinh làm rất nhiều món anh thích, mau tới đây đi.”
Gương mặt điển trai lạnh nhạt của người đàn ông không hề dao động, lướt qua cô đi thẳng tới phòng ăn.
Nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên bỗng cứng đờ.
Làm gì mà cáu bẳn với cô thế?
Lẽ nào mình lại chọc giận anh ấy rồi à?
Không có mà!
Tống Hân Nghiên không nghĩ ra lý do gì, thế là dứt khoát chẳng thèm nghĩ, chỉ coi như anh mệt mỏi vì công việc.
Dù sao tâm trạng cô đang vui vẻ, hào phóng rộng rãi không so đo với anh là được.
Tống Hân Nghiên ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tử Hàn vừa gắp thức ăn cho anh vừa nói: “Nếm thử xem có tiến bộ không? Em phải tốn rất nhiều tâm tư để làm ra mấy món này đấy! Đúng rồi, em cho anh xem một thứ hay ho!”
Cô đặt đũa xuống, lấy di động rồi mở hot search ra: “Chắc chắc bây giờ bên phía Trương Bội Linh đang hốt hoảng bấn loạn lắm đấy, anh trai em...”
“Cạch!”
Tưởng Tử Hàn ném đũa xuống, đột ngột đứng bật dậy, xách Tống Hân Nghiên lên cưỡng ép lôi về phòng..