Anh trực ở phòng bệnh một đêm, gương mặt mỏi mệt thấy rõ, đôi mắt lạnh lùng nổi lên chút tơ máu khiến cho khí thế càng thêm lạnh lẽo ghê người.
Vệ sĩ bất giác đứng thẳng người lên.
Khí thế của Hoắc Tấn Trung lập tức mất đi: “Bác sĩ Tưởng, tôi chỉ muốn vào thăm Hân Nghiên thôi, không có ý gì khác…”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc nhìn hoa trong tay anh ta, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn.
Anh lướt ngang Hoắc Tấn Trung, đi ra ngoài: “Vứt hết người và rác rưởi không phận sự ra ngoài, đừng để mấy thứ rác rưởi này xuất hiện trước mặt vợ tôi.”
“Vâng!”
Vệ sĩ đứng ở cửa lập tức trả lời.
Hoắc Tấn Trung biến sắc: “Tưởng Tử Hàn, anh làm như vậy đã hỏi ý Hân Nghiên chưa? Anh…”
“Ném ra ngoài!”
Vệ sĩ một trái một phải xách cả Hoắc Tấn Trung lẫn hoa mà anh ta mang tới ném ra ngoài…
Nhìn thấy vệ sĩ gác ở cửa nhìn mình chằm chằm, Hoắc Tấn Trung vừa tức vừa giận mà không làm gì được.
Hối hận vì lựa chọn lúc trước của mình, lại xót xa vì người trong lòng bị thương mà đến tư cách ghé nhìn mình cũng không có.
“Chát!”
Anh ta hung hăng tự cho mình một cái bạt tay.
“Đều tại mày trước kia ngu ngốc, bị con đàn bà Tống Mỹ Như lòng dạ độc ác đó mê hoặc!”
Mình trước đây không phải người, làm Hân Nghiên tổn thương đến vậy, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi!
Hoắc Tấn Trung nhặt đóa hoa tươi rơi lả tả dưới đất lên, sau khi tự trách mình thì lại phấn chấn đứng dậy.
“Hoắc Tấn Trung, mày không thể vô dụng như vậy được.

Mày phải mạnh mẽ lên, có vậy mới bù đắp được cho Hân Nghiên, có thể hỗ trợ cô ấy đúng lúc cô ấy cần, bảo vệ cô ấy không bị tổn thương nữa!”

Không phải vì có được cô ấy, mà để bù đắp, làm bản thân được an lòng!

Mãi đến chiều, Tống Hân Nghiên mới tỉnh.
Mùa xuân trời thường tối sớm, bên ngoài mây đỏ giăng đầy trời, tỏa ra đợt hơi nóng cuối cùng.
Cô mở mắt, bị ánh sáng chói vào mắt làm đau, vội vàng nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa.
Nắng chiều rọi lên người đàn ông làm toàn thân anh như có một lớp viền vàng, tựa vị anh hùng khoác lên ánh hào quang.
“Ông xã.”
Cô không kìm lòng được, cong môi ấm ách gọi một tiếng.
Người đàn ông mặc áo trắng đứng trước cửa sổ mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, ý mừng trên mặt lập tức bị giấu đi.
Anh lạnh lùng đứng trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống cô: “Vẫn biết đường tỉnh lại cơ à.”
Tống Hân Nghiên bị đụng tới miệng vết thương trên mặt, đau đến nỗi hít một hơi.
Chân mày Tưởng Tử Hàn lập tức cau chặt.
Cố Vũ Tùng đứng bên ngoài phòng bệnh thở dài.
Rõ ràng rất quan tâm tới người ta nhưng lại cố tình làm ra vẻ người ta thiếu nợ anh mấy tỷ bạc.
Anh ta vội đẩy cửa đi vào, pha thuốc giảm đau: “Chị dâu tỉnh rồi à?”
Theo bản năng lấy ống nghe ra muốn nghe nhịp tim của cô.
Nhưng tay còn chưa tới gần ngực Tống Hân Nghiên thì đã bị Tưởng Tử Hàn nghiêm nghị toàn thân lạnh lẽo chặn khựng lại.
Cố Vũ Tùng: “?...!”
Tống Hân Nghiên: “…”
Bầu không khí hơi ngượng ngập.

Cố Vũ Tùng sờ mũi cười gượng hai tiếng, cất ống nghe đi: “… Sao tôi lại quên mấy thế này.

Anh Hàn ở đây, tôi múa rìu qua mắt thợ rồi.

Bây giờ chị dâu cảm thấy thế nào?”
Trong lòng Tống Hân Nghiên ghi nhớ sự quan tâm này: “Cảm ơn cậu Cố đã quan tâm, tôi thấy tốt hơn nhiều rồi, mỗi mặt là đau thôi, còn lại cũng không có gì.”
Nói xong định đưa tay lên sờ mặt.
“Đừng có sờ lung tung, sẽ nhiễm trùng đấy.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng chặn bàn tay nhỏ nhắn lại.
Cố Vũ Tùng cũng vội vàng an ủi: “Đúng đó chị dâu.

Chị nhất định đừng lấy tay sờ lên mặt.

Mặt chị bị thương, đương nhiên sẽ có cảm giác.

Lần này anh Hàn may mắn tới đúng lúc nên mới không thành họa lớn, chị chỉ bị thương ngoài da thôi, vết thương trên mặt thì nghiêm trọng hơn chút.”
Tống Hân Nghiên cười yếu ớt nhìn Tưởng Tử Hàn: “Tôi biết chồng tôi là anh hùng, nhất định sẽ cưỡi mây bảy màu tới cưới… À không, tới cứu tôi.

Anh yêu, em cảm ơn nhé…”

“Im miệng!” Tưởng Tử Hàn nghiêm mặt quát khẽ: “Ra nông nỗi này rồi mà vẫn mồm mép tép nhảy.”
Giọng điệu nhẹ đi, vẻ mặt cũng dịu lại mà không hay, tuy là đang quở trách nhưng không nghe thấy chút tức giận nào hết.
Cố Vũ Tùng đột nhiên thấy buồn cười.
Không ngờ anh Hàn thích kiểu này!
Quả nhiên vẫn là chị dâu lợi hại!
Tưởng Tử Hàn quay đầu lạnh lùng liếc Cố Vũ Tùng, dặn dò mà không chút khách khí nào: “Kêu người mang bữa sáng thanh đạm đến… Thôi, kêu người đến đây luôn đi, nấu mấy món tươi ngon nóng sốt.”
Cố Vũ Tùng: “…”
Đáy mắt Tống Hân Nghiên nóng lên, hơi ẩm ướt.
Người đàn ông này thật là!
Nhìn qua thì tưởng lạnh như băng, nhưng lại lẳng lặng ghi tạc lời nói của cô trong lòng.
“Ông xã, anh tốt quá…”
Sắc mặt vừa mới dịu đi của Tưởng Tử Hàn lại căng lên, hừ một tiếng không thèm để ý tới cô nữa.
Cố Vũ Tùng đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn.
Tống Hân Nghiên khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói: “Tưởng Tử Hàn, cảm ơn anh.”
Cô gái nhỏ không còn làm bộ làm tịch gọi chồng ơi nữa, đáng yêu hơn nhiều.
Mặt Tưởng Tử Hàn không chút cảm xúc, cầm thuốc trên bàn chuẩn bị giúp cô thay thuốc: “Nếu cô không phải là vợ trên danh nghĩa của tôi, cô nghĩ tôi có tình nguyện bảo vệ cô không?”
Trong lòng Tống Hân Nghiên vẫn ấm áp: “Chuyện lần này là do chị tôi, cô ta…”
“Cô cứ yên tâm dưỡng thương đi, chuyện này cảnh sát sẽ xử lý.”
Tống Hân Nghiên lập tức hiểu được Tống Mỹ Như đã bị phơi bày.
Cô không nhiều lời nữa, chăm chú nhìn Tưởng Tử Hàn đang thay thuốc cho cô không chớp mắt.
Người đàn ông mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, cánh môi dày còn hơi mím lại, nghiêm túc chăm chú nhìn động tác trong tay, vốn đã là một người đàn ông đẹp trai chết người rồi, bây giờ còn quyến rũ hơn.
Tim Tống Hân Nghiên không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Một người đàn ông như thế mà lại đăng ký kết hôn với cô.
Anh giúp cô, cứu cô, giống như anh hùng xông vào cuộc sống của cô, xông vào tim cô đúng lúc cuộc đời cô bết bát nhất…

Hốc mắt hơi cay cay, cảm động và những cảm xúc khác biến thành dòng lệ nóng ẩm chảy xuống.
Tưởng Tử Hàn đang thay thuốc được một nửa thì thấy vệt nước mắt, hàng mày rậm cau lại: “Đau à?”
Tống Hân Nghiên hít mũi lắc đầu.
Tưởng Tử Hàn lặng lẽ chớp mắt, liếc cô: “Không phải cô rất lợi hại sao? Bây giờ khóc cái gì mà khóc, chẳng những ngốc mà còn phiền!”
Thay thuốc xong, anh bỏ dụng cụ xuống đang định rời đi thì bên hông đột nhiên xuất hiện hai cánh tay mềm mại nhỏ nhắn.
Tống Hân Nghiên đột nhiên ôm anh, nửa bên mặt không bị thương dán vào ngực anh.
Cô nín khóc mỉm cười: “Tưởng Tử Hàn, tôi rất vui, rất cảm động, rất hạnh phúc, bởi vì tôi đã cưới người đàn ông tốt nhất, dịu dàng nhất, lợi hại nhất thế giới này…”
Đôi mắt của Tưởng Tử Hàn tối lại, giọng nói trầm xuống: “Tống Hân Nghiên, cô nói lại lần nữa xem!”
Người phụ nữ chết tiệt này, lúc nào cũng chọc đúng chỗ của anh.
“Có thể lấy anh làm chồng tôi thật sự rất vui.

Cảm ơn anh, khiến…”
Khiến tôi biết thế gian này ngoài lũ cặn bã ra thì vẫn còn hơi ấm.
Cảm ơn anh giống như tia sáng chiếu lên cuộc đời tăm tối của tôi.
Lời còn chưa dứt, cằm đột nhiên bị người khác nắm chặt nâng lên, trước mắt tối sầm lại, khuôn mặt tuấn tú sáp lại hung hăng bắt lấy làn môi cô sau đó chà đạp không thương tiếc.
“Ưm…”
Tống Hân Nghiên bị hôn bất thình lình nên sửng sốt, mãi đến khi hít thở không được mới hoàn hồn trở lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nháy mắt đỏ bừng, cô giãy dụa muốn đẩy ra.
Tưởng Tử Hàn thuận thế buông cô ra, giọng nói trầm xuống: “Tôi tin cô.”
Tống Hân Nghiên thở hổn hển: “?”
“Tống Hân Nghiên, nhớ kỹ lời cô vừa nói đấy.”
Ánh mắt người đàn ông âm u, trong đó giấu vô số mũi nhọn: “Sau này nếu như cô dám nói những lời này với người đàn ông khác, dám bỏ tôi với Minh Trúc, tôi sẽ khiến cho em giống như những người đã hại em, vĩnh viễn không có kiếp sau.”.