CHƯƠNG 2

Đúng vậy, từ nhỏ chị gái Tống Mỹ Như đã bị lạc.

Cả nhà họ Tống từ trên xuống dưới đều tìm kiếm suốt nhiều năm, rốt cuộc nửa năm trước đã tìm thấy. Cô thương chị, biết bao năm qua chị sống khổ nên lần lượt đưa hết nhà cửa, tiền tiết kiệm lẫn cổ phần đúng tên mình cho chị ấy.

Không chỉ vậy, nửa năm nay, bất cứ thứ gì chị gái muốn cô đều thỏa mãn không chút do dự!

Không ngờ vừa vắng nhà một tháng thôi mà chị gái đã để ý đến cả bạn trai của cô rồi!

Làm sao cô có thể chấp nhận chuyện này được?

Lễ đường rất yên tĩnh, Đường Ngọc Linh tức giận nói: “Tổn thương? Nếu không phải tao sợ mày tổn thương thì đã lấy mọi thứ của mày bù đắp cho con bé rồi! Bao năm qua mày hưởng phúc còn chị gái lại chịu khổ, mày không biết ơn lại còn vô lương tâm như thế. Mày có còn là con người không?”

Khắp nơi vang lên tiếng xì xào bàn tán.

“Hóa ra Tống Hân Nghiên lại ác độc đến vậy…”

“Cô ta nghiện làm cô chiêu được cưng chiều rồi, còn tưởng mình vẫn là con gái duy nhất của nhà họ Tống như trước à?”

“Chắc cô ta đã cho 22 năm nhà họ Tống dạy dỗ vào bụng heo cả rồi, dám quậy phá lễ đính hôn của chị ruột mình nữa? Làm gì có phong thái của một cô chiêu gia đình danh giá chứ?”

“Đúng là bàn tay có ngón dài ngón ngắn mà. Nhìn Mỹ Như mà xem, mặc dù lưu lạc bên ngoài hơn 20 năm, gia đình nuôi nấng cô ấy nghèo rớt mồng tơi, nhưng dáng vẻ, tác phong của người ta tốt từ trong xương tủy tốt ra. Nhìn lại Tống Hân Nghiên, thật sự còn chẳng xứng xách giày cho Mỹ Như!”

Sắc mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch như tờ giấy, hai tai “ong ong” cả lên, trái tim chết lặng bay theo gió.

Cô nhìn những người thân của mình, bỗng cảm thấy thật xa lạ.

Trước kia họ còn khen cô là đứa trẻ có tài nhất ba đời nhà họ Tống trở lại đây…

“Mẹ…”

Cô che lấy bên má nóng rát, cố nén nước mắt, cất tiếng nói: “Nhưng con cũng là con gái mẹ mà…”

“Đừng gọi tao là mẹ, tao không có loại con gái như mày. Bảo vệ đâu, mau đuổi nó ra khỏi đây, ở đây không chào đón nó.”

Tống Hân Nghiên chưa kịp nói thêm chữ nào đã bị bảo vệ thô bạo lôi tay ném ra ngoài khách sạn.

Tay cô chà xuống mặt đường, hai lòng bàn tay tức thì ứa máu, đau đớn tâm can.

Lúc Khương Thu Mộc nhận được tin rồi đến vườn hoa bên cạnh khách sạn tìm Tống Hân Nghiên thì cô đang khốn khổ như con cún hoang.

Nhìn thấy cô bạn thân, Tống Hân Nghiên cười tự giễu: “Thu Mộc, vì sao? Tớ cũng là con ruột mà…”

Rõ ràng cô đang cười nhưng lại khiến Khương Thu Mộc rơi nước mắt.

“Cưng còn có chị mà, sau này chị sẽ bảo kê cưng, mau đến bệnh viện băng bó đã.”

Phòng cấp cứu.

Bác sĩ giúp Tống Hân Nghiên xử lý vết thương trên tay, nhưng vết thương trên mặt cô lại rõ ràng hơn.

Đường Ngọc Linh ra tay quá độc ác, khiến mặt cô sưng lên như cái bánh bao, năm dấu tay đỏ chót vừa rõ nét vừa nổi bật.