CHƯƠNG 1301

Bây giờ chỉ có bọn họ mới có cách cứu người nhà mình ra, cũng chỉ có họ mới có biện pháp ngăn cản Sở Thu Khánh điên cuồng kia!

Đang định lái xe thì cuống họng anh ta đột nhiên đau rát.

Chúc Minh Đức đau đến mức tay nắm vô lăng run cầm cập, trượt tay xuống.

Anh ta đè cổ họng của mình lại, há miệng muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

Chúc Minh Đức giãy dụa, liều mạng muốn hét lên, nhưng rồi lại phun ra một ngụm máu tươi.

Gân xanh trên trán anh ta giật giật, lập tức hiểu ra, viên thuốc vừa rồi Sở Thu Khánh cho mình uống chắc chắn có vấn đề!

Chúc Minh Đức giãy dụa bấm gọi xe cấp cứu…

Lịch Viên, phòng làm việc.

Tưởng Tử Hàn nhìn những tài liệu đặt trước mặt, rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

Những thứ này không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy, thậm chí mỗi lần nhìn thấy, trong đầu anh sẽ có những ký ức rời rạc giống hệt nhau ùa tới.

Mặc dù chỉ trong phút chốc, nhưng đã đủ để khiến anh nghi ngờ.

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để nhớ lại những ký ức mà mình không thể chạm tới, không nắm bắt được. Nhưng chỉ cần anh vừa nghĩ đến, cơn đau nhức sẽ giống như kim châm đâm vào.

Anh đau đến mức r3n rỉ thành tiếng, nhưng lại kiên quyết không dừng lại.

Mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại, cơn đau đầu cũng càng lúc càng dữ dội, đến cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi…

Sở Thu Khánh hâm nóng sữa bò rồi mang lên, đúng lúc nhìn thấy Tưởng Tử Hàn ngã xuống.

“Tử Hàn!” Cô ta hét lên, ly sữa bò trong tay rơi xuống đất: “Người đâu, mau tới đây…”

Bệnh viện.

Chúc Minh Đức được đưa vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ vừa kiểm tra cho anh ta, vừa nói với anh ta: “Tình trạng của cậu bây giờ rất nguy kịch, nhất định phải thông báo cho người nhà. Cậu còn nói chuyện được không? Liên lạc với người nhà như thế nào?”

Chúc Minh Đức cố gắng mở to đôi mắt đỏ ngầu.

Anh ta đã nói chuyện không ra tiếng, vừa há miệng là từng ngụm máu tươi trào ra ngoài.

Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc: “Cậu trúng độc rồi. Loại độc này sẽ không gây tổn hại gì lớn đối với cơ thể của cậu, nhưng tổn thương đối với cuống họng lại là trí mạng. Cậu suy nghĩ kỹ xem, trước khi chất độc phát tác cậu đã ăn thứ gì? Nói cho tôi biết thì chúng tôi mới có thể hốt thuốc đúng bệnh. Còn nữa, trường hợp của cậu rất không bình thường, tôi đề nghị cậu nên báo cảnh sát. Có cần chúng tôi liên hệ với cảnh sát giúp cậu không?”

Ông ấy đưa giấy bút tới, bảo Chúc Minh Đức viết.

Chúc Minh Đức chịu đựng cơn đau rát như thiêu đốt trong cổ họng, đẩy giấy bút ra.

Báo cảnh sát?

Không thể!

Mẹ và em gái vẫn còn nằm trong tay Sở Thu Khánh, nếu như anh ta dám báo cảnh sát thì không biết người phụ nữ xấu xa kia có thể làm ra chuyện gì!