CHƯƠNG 1300

Anh ta khởi động xe, đạp mạnh chân ga rồi phóng ra ngoài.

Xe lao nhanh trên đường, càng chạy càng nhanh.

Tốc độ xe lao như bay nhưng không thể làm tiêu tan cơn giận kìm nén trong lòng anh ta, ngược lại càng khiến nó thêm chồng chất.

Chúc Minh Đức đập thật mạnh vào vô lăng, hai mắt dần trở nên đỏ ngầu.

Đều tại anh ta!

Do anh ta không cẩn thận mới khiến Sở Thu Khánh sinh lòng đề phòng, chẳng những liên lụy đến người nhà mà còn kéo theo sếp của mình!

Ngay lúc anh ta đang chạy đến thất thần, đèn đỏ phía trước đột nhiên sáng lên.

Một đứa trẻ nhanh chóng chạy vọt ra đường.

Mắt Chúc Minh Đức trợn trừng, trái tim như sắp ngừng đập.

Anh ta vô thức đạp mạnh chân ga, cũng bẻ lái sang hướng khác.

Lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra tiếng động cực lớn, tiếng còi và tiếng chửi rủa sau lưng cũng truyền tới.

Sau khi cách xa hàng chục mét, khó khăn lắm Chúc Minh Đức mới dừng xe lại bên đường, trái tim cũng khôi phục lại nhịp đập, nhưng tốc độ vẫn còn nhanh như thể muốn văng ra khỏi lồ ng ngực.

Cả người anh ta run rẩy, nằm sấp trên vô lăng th ở dốc.

Trải qua nỗi sợ này, cơn tức giận lắng xuống, lý trí quay trở lại.

Chúc Minh Đức lấy điện thoại ra, lập tức gọi vào số của mẹ.

Em gái anh ta bắt máy.

Cô gái nhỏ vô cùng vui mừng: “Anh ơi, hôm nay anh không đi làm sao? Sao giờ này lại gọi điện thoại về nhà? Đúng rồi, bác sĩ và dì giúp việc anh sắp xếp rất tốt, bọn họ đến đón em và mẹ vào trong thành phố, chăm sóc rất cẩn thận. Bệnh của mẹ có bác sĩ chuyên môn điều trị nên đã khá lên nhiều rồi, dì giúp việc cũng rất tận tâm…”

Em gái vui vẻ líu ríu ở đầu dây bên kia, tay cầm điện thoại của Chúc Minh Đức càng ngày càng dồn sức, đầu ngón tay nắm chặt đến tái nhợt.

Sở Thu Khánh không chỉ dùng thuốc kiểm soát anh ta mà còn bắt mẹ và em gái của anh ta nữa.

Nếu anh ta không nghe lời thì người chịu xui xẻo đầu tiên chính là mẹ và em gái.

“Hai người… sống tốt là được.” Chúc Minh Đức khàn giọng nghiến răng nói: “Em cố gắng chăm sóc tốt cho bản thân và mẹ nhé.”

“Anh yên tâm, em biết rồi.” Cô gái hưng phấn trả lời: “Đúng rồi, mẹ nói anh không còn nhỏ nữa, ngày mùng một tháng năm nhớ về sớm một chút, còn nói anh mau chóng dẫn bạn gái về, nếu không mẹ sẽ giới thiệu cho anh đấy…”

Trong lòng Chúc Minh Đức chua xót, giọng nói càng khàn hơn: “Được rồi, anh biết rồi. Năm nay nhất định sẽ tìm một cô dẫn về…”

Tới lúc cúp máy, ánh mắt anh đã đỏ đến dọa người.

Chúc Minh Đức càng thêm căm giận bản thân mình!

Một bên là người thân ruột thịt, một bên là ông chủ vừa là bạn vừa có ơn dìu dắt mình…

Anh ta nhắm mắt lại, kiềm nén cảm xúc chua xót trong mắt, nổ máy khởi động xe một lần nữa.

Anh ta muốn đi tìm Cố Vũ Tùng và Tô Thần Nam.