CHƯƠNG 1284

Cô bé lùi về sau một bước, khom người chín mươi độ với Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, con biết, ngày đó con lại được mẹ cứu. Con vẫn còn nhỏ, không cho mẹ được sự cảm ơn thực sự nào, nhưng con sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nếu như lão Tưởng bắt nạt mẹ, mẹ cứ nói với con, con sẽ xử lí lão Tưởng giúp mẹ!”

Tống Hân Nghiên vừa cảm động vừa đau lòng.

Cô cầm tranh ghép hình, ôm chặt Tưởng Minh Trúc vào lòng: “Cảm ơn món quà của con, mẹ rất vui. Nhưng Minh Trúc, mẹ cứu giúp con không phải là mong được con báo đáp đâu nhé.”

Cô buông cô bé ra rồi yêu chiều vỗ cái đầu nhỏ của cô bé: “Con lớn lên trong bình an hạnh phúc chính là lời cảm ơn tốt nhất dành cho mẹ rồi. Mẹ nhận món quà nhé, mẹ thích lắm, cảm ơn con.”

Cô nhóc cười đến mức mặt mày cong cong.

Cô bé bò lên trên giường, tự mình ngoan ngoãn kéo chăn lên đắp cẩn thận, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Con biết mẹ rất bận, mẹ không cần để ý đến con đâu, cũng không cần lo cho con, sau này con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, chỉ cần con không ăn đồ lung tung thì sẽ không bị bệnh nữa đâu.”

Quan trọng nhất đó là, cô bé biết bà nội và ông ba thối bây giờ của mình đều không thích Tống Hân Nghiên.

Mỗi lần Tống Hân Nghiên tới thăm cô bé đều phải chịu uất ức.

Tuy rằng ban nãy vừa mới hỏi Tống Hân Nghiên có thể đón cô bé xuất viện hay không.

Nhưng nếu như để bạn của cô bé phải chịu uất ức, thế thì cũng không cần nữa.

Cô bé vươn tay ra với Tống Hân Nghiên, nén giọng nói: “Nói cho mẹ một bí mật nhỏ nhé. Vào ngày ăn mừng thành công của mẹ, con bị bệnh là vì cược với một bạn nhỏ ở trường mẫu giáo, ăn que cay cho nên sau đó mới bị bệnh…”

Không liên quan một chút nào tới Tống Hân Nghiên cả!

Tống Hân Nghiên: “…”

“Phải giữ bí mật giúp con đấy.”

Tống Hân Nghiên vừa tức giận vừa buồn cười: “Được, giữ bí mật giúp con.”

Tuy rằng cô nhóc thông minh từ nhỏ, nhưng dù sao thì vẫn còn quá bé.

Lần này nguy hiểm tới mức nào, cô bé chẳng thể nào hiểu được.

Hơn nữa trẻ con càng thông minh lại càng có tâm lý phản nghịch, càng không để nó thử thì nó lại càng tò mò hơn.

Cho nên…

Tống Hân Nghiên sờ bím tóc mềm mại của cô nhóc, cũng nén giọng nói: “Nhưng con cũng phải đồng ý với mẹ, sau này khi muốn ăn những thứ này, nhất định phải nói với mẹ nhé. Mẹ ấy à, tuy rằng tay nghề nấu nướng không tốt, nhưng ít nhất thì những thứ mẹ nấu, con ăn vào sẽ không bị bệnh. Con muốn ăn cái gì, mẹ cũng sẽ nấu cho con. Tới lúc đó chúng ta cùng lén ăn nhé.”

Mắt cô nhóc sáng lên, giơ hai bàn tay nhỏ mập mạp lên: “Chốt kèo.”

“Chốt kèo.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười đập tay với cô bé.

“Nếu như mẹ đã đồng ý với con thì mẹ cũng sẽ tự làm gương. Bắt đầu từ hôm nay, mẹ cũng sẽ bắt đầu ăn thanh đạm. Nhóc con, thấy mẹ đủ nghĩa khí chưa? Phải biết rằng trước đây mẹ không cay là không vui đâu đấy, bây giờ ăn thanh đạm cùng với con, tới khi nào con khỏi bệnh mới thôi. Cho nên ấy à, để mẹ sớm ngày được trở lại chế độ ăn uống bình thường, con phải cố lên nhé. Đợi khi con khỏe rồi, mẹ sẽ đưa con đi khai trai ăn lẩu.”

“Dạ.”