Lúc này tôi đờ đẫn đi trên phố, gần như trong lúc tôi vừa bước vào nhà ngồi lên số pha, điện thoại đã vang lên.

Gọi đến là một dãy số xa lạ, thế nhưng trực giác nói cho tôi biết, đối phương là Kỳ Ngôn.

Quả nhiên, giọng nói không thể nào quen thuộc hơn kia vang lên bên tai tôi.

Đối phương đi thẳng vào vấn đề, “Ngày mai anh quay về, chúng ta gặp nhau đi."

Tôi ngây người phút chốc, sau đó nói một tiếng, “Được."

Dường như tôi có chút không biết nên đối mặt với người này như thế nào.

Buổi trưa ngày thứ hai, nhân viên làm thêm đều đi ăn cơm rồi, một minh tôi ở lại trong tiệm dọn dẹp vệ sinh.

Cánh cửa gỗ vang lến tiếng ma sát “cót két", chuông gió treo trên tường khẽ rung, giày da giẫm lên sàn gỗ,rõ ràng rơi vào trong tai.

Tôi ngẩng đầu lên, giật mình.

Kỳ Ngôn mặc một cây đồ vest, dường như vừa kết thúc buổi họp nào đó vội vã chạy đến đây, gương mặt mang theo vẻ mệt mỏi uể oải khó màche giấu được.

“Ngồi đi...Tìm tôi có việc gì?"

Kỳ Ngôn không trả lời vấn đề của tôi, hắn nhìn xung quanh một lượt, nói một câu, “Không giống trước nữa."

Chẳng rõ là đang nói cửa tiệm hay là nói tôi nữa.

Tôi tiếp tục dọn dẹp không đáp lời.

"Em có thể ngồi xuống cùng anh một lát không?"

Động tác trên tay tôi ngừng lại, đây gần như là lần đầu tiên Kỳ Ngôn dùng giọng điệu yếu đuổi này nói chuyện với tôi.

Liên tưởng tớp xấp ảnh kia, tôi thở dài một hơi, buông đồ trong tay xuống, “Tôi đi pha cho anh ly cà phê."

Đợi đến khi tôi ngồi xuống, Kỳ Ngôn không nói gì nữa, hắn nhìn chằm chằm vào tôi, mãi cho đến khi tôi sắp không chịu nổi ánh mắt này nữa, cuối cùng hắn cũng mở lời:

“Lúc mới đầu tôi tưởng em chán rồi."

Tôi bị câu mở đầu này khiến cho lúng túng, hai tay nắm chặt cốc giấy.

"Trợ lý đã cho tôi xem quyển sổ chứng nhận quyền sử dụng nhà đất kia, tôi biết em muốn rời khôi tôi, mà em đường hoàng hệt như căn bản không định giấu tôi vậy."

"Cho nên tôi để em đi, vì để phối hợp diễn kịch với em, tôi chấp nhận Lã Tống, cũng cho em đầy đủ phí sinh hoạt."

"Có lẽ sau đó tôi nói hơi nặng lời một chút, thế nhưng tôi cũng cần thể diện, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi....Bị người ta đá"

Chẳng biết có phải là ảo giác của tôi không, biểu cảm của Kỳ Ngôn gần như đang trở nên đáng thương.

"Hôm đó Lã Tống tìm em xong quay về khóc tìm tôi, em không biết hôm đó tôi vui như thế nào đầu, tôi cho rằng cuối cùng em cũng ghen rồi, cuối cùng cũng nói nặng lời với cô ta."

"Thế nhưng dường như em không có."

"Tiệc tối hôm ấy, em nhắc đến Vu Hạ với tôi, tôi lại cho rằng em nghĩ nhiều, em hiểu nhầm tôi yêu em ấy, cho nên em mới rời khỏi tôi, thế nên tôi bắt đầu yên tâm, tôi nghĩ giải thích hết mọi chuyện em sẽ quay trở về bên tôi."

"Thế nhưng em không tìm tôi nữa, một mình em cũng sống rất tốt."

"Hơn nữa Kỳ Ngọc nói, khi em nhìn thấy mấy bức ảnh kia, nét mặt chỉ có kinh hoảng, và bình tĩnh cứng rắn."

Ly cà phê trong tay tôi càng ngày càng bị bóp chặt, đường viền bên trên gần như bị tay tôi đè lên sinh đau.

Tôi cất tiếng: “Kỳ Ngôn..."

"Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân rốt cuộc đã làm gì sai, càng muốn hỏi em, Liên Liên, rốt cuộc em có từng thích tôi không?"

"Lạch cạch" một tiếng, chiếc thìa cà phê của tôi bị rơi xuống đất.

Đến khi nhặt lên, Kỳ Ngôn đã đứng dậy rồi.

Tôi ngẩn ngơ hỏi: “Anh phải đi rồi sao?"

Kỳ Ngôn giờ tay bóp ấn đường của mình, “Buổi chiều còn một cuộc họp. Liên Liên, tôi không ép em, nhưng tôi hi vọng có một ngày, em có thể cho tôi biết đáp án, có được không?"

Tôi đưa mắt tiễn hắn đi khỏi, quay đầu lại nhìn chiếc thìa kia ngẩn người.

Đương nhiên, ở nơi mà tôi không nhìn thấy, Kỳ Ngôn đã mở điện thoại lên, trên giao diện trò chuyện, là bức ảnh chụp của Lâm Tử Tiêu và

Dụ Thanh bên ngoài tòa nhà.

Hắn phóng to bức ảnh lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông giống hắn đến sáu phần, đuôi mày nhếch lên.

Hắn xoay người nhìn về phía tiệm cà phê khẽ cười, nói ra câu kia lần nữa:

"Liên Liên, em thực sự chẳng thông minh chút nào."

Tôi dường như quên mất, Kỳ Ngôn không chỉ là người đàn ông đối xử dịu dàng với tôi trong ba năm này, cũng không phải là người tỏ ra yếu đuối với tôi như ban nãy.

Hắn là Kỳ Ngôn, là người đàn ông mà mới hơn hai mươi tuổi đã gánh vác cả gia tộc nhà họ Kỳ.

Cho dù những tính toán và hiểm độc hắn chưa bao giờ dùng trên người tôi, nhưng không có nghĩa rằng hắn không có.

“....Nhưng chỉ cần có thể khiến em quay về bên cạnh tôi, bảo tôi làm gì cũng được hết."