Về sau, tôi giới thiệu một người em trong trường cho bác sĩ Mã. Để hợp tác cho hai người, tôi đề nghị bốn người chúng tôi tới Thung Lũng Vui Vẻ chơi.

Hai người ấy có vẻ chơi được với nhau. Tôi sợ độ cao, sợ chóng mặt, sợ cảm giác mạnh, nên chỉ chơi được leo tèo vài trò. Mr. Tô rõ ràng cũng chẳng hứng thú gì với mấy trò chơi này, nên cùng tôi đội nắng đi dạo loanh quanh.

Chợt tôi nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ. Tôi hét ầm lên và nói mình thích trò này. Đúng lúc đó bác sĩ Mã đi tới. Tôi nói: "Kéo anh Tô cùng chơi nhé."

Bác sĩ Mã nói: "Đùa gì chứ, anh Tô xưa nay rất ghét mấy thứ đậm chất thiếu nữa này."

Nhưng tôi lại rất muốn ngồi, bèn một mình đi đến xếp hàng. Khi tới lượt, tôi bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có thêm một người nữa.

Mr. Tô đang xếp hàng chơi vòng quay ngựa gỗ một cách rất nghiêm túc, anh kéo tôi lên.


Tôi đang định hỏi anh vì sao lại chơi thì anh nghiêm giọng nói: "Ngoài kia nắng quá."

Tôi ngồi trong lòng anh, trái tim ngọt ngào tưởng sắp nổ tung.

Bởi vì không dám ngồi tàu lượn siêu tốc, nhưng tới công viên trò chơi rồi lại chỉ chơi mấy trò trẻ con thì cũng đáng tiếc, thế là tôi cỗ vũ tinh thần mọi người, dũng cảm thử các trò cảm giác mạnh.

Bác sĩ Mã cũng rất phấn khích, nói trời nóng nực thế này chơi mấy trò có nước sẽ đỡ cảm nắng, cô gái kia không có ý kiến gì.

Mr. Tô cũng không phản đối.

   Bốn người chúng tôi bước lên con thuyền dũng cảm chảy ngược dòng. Con thuyền dập dềnh lên xuống giữa dòng nước, cuối cùng cũng tới đỉnh cao nhất.

Con tim tôi như vọt lên tận cổ họng, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng hét. Đúng lúc này, Mr. Tô nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.


Giây phút tôi quay đầu nhìn anh, con thuyền nghiêng mình đổ xuống, lao vào trong nước.

Cả quá trình, tôi hét khản cổ, mặt thì vẫn hướng về phía anh.

Sau khi xuống thuyền, tôi hối hận xanh ruột, nghĩ bụng bản thân quá thiếu kiềm chế, có lẽ anh đã nhìn thấy cả hàm răng của mình rồi. Kết quả, nhân viên ở đó còn gây thêm chuyện, cầm một bức ảnh bắt khoảng khắc của tôi và Mr. Tô cho chúng tôi xem, hỏi chúng tôi có muốn mua không.

Tôi nhìn vào mình trong bức ảnh, há miệng to cực đại, khuôn mặt dữ tợn hướng về phía Mr. Tô... Lúc đó tôi gần như muốn ngất xỉu.

Nhưng Mr. Tô lại tươi cười mua tấm ảnh ấy.

Tôi nói với vẻ mặt ủ dột: "Chụp xấu quá, xé đi có được không anh?"

Anh nói: "Anh mua cơ mà."

Tôi nói: "Vậy thì anh bán lại cho em đi. Anh ra giá đi đắt bao nhiêu em cũng chấp nhận!"


Anh vén tóc mai ướt rượt của tôi qua một bên, nói: "Vậy thì giá là cả cuộc đời của em."