Sáng sớm Ty Trưởng mang tới cho Tuyết Sinh tháng phụ cấp đầu tiên, như thông lệ thì đệ tử Nội Môn Đạo Phong hàng tháng sẽ nhận được mười viên Linh Thạch thượng phẩm, ba viên Thanh Trần Đan, ba viên Uẩn Khí Đan, bởi Tuyết Sinh có công dẫn dụ phân thân Mẫu Chủng cho nên nhận được gấp đôi con số bình thường, điều này cũng đồng nghĩa Tuyết Sinh đi vào Vũ Quốc trọn vẹn một tháng, tu luyện một tháng ròng rã.

Cảm thấy vật phẩm trong túi chứa đồ đã quá nhiều, Tuyết Sinh dự định mua sắm một cái không gian giới chỉ, theo như Ty Trưởng nói thì không gian giới chỉ cũng không quá đắt đỏ, đại khái một trăm Linh Thạch thượng phẩm mà thôi.

Con số này với tán tu bình thường là một gia tài không tưởng, nhưng hiện tại Tuyết Sinh có thể bỏ ra được.

Hôm nay Ty Trưởng hình như có tâm sự, hiếm hoi mới thấy nụ cười nhàn nhạt mang theo tiếu ý, hắn ngồi tại lương đình trong hoa viên, mãi cho đến hoàng hôn mới lững thững đi vào ốc xá, Tuyết Sinh đứng ở bậc cửa nhìn thấy đối phương bước vào liền gật đầu chào hỏi.

"Trong thẻ tre vừa có nhiệm vụ mới cho ngươi, về sau nếu như muốn nhận nhiệm vụ cứ tới Công Sự Đường, mỗi một lần hoàn thành sẽ thu được điểm cống hiến tương ứng, ngươi có thể dùng điểm cống hiến để mua sắm bất kỳ vật phẩm nào được phép giao dịch trong tông môn, tông môn không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, cho nên chớ lười biếng, còn nữa, nên lựa chọn nhiệm vụ phù hợp thực lực!" Ty Trưởng nhìn Tuyết Sinh, nghiêm túc nói.

"Ngươi sắp rời đi sao?" Tuyết Sinh gật đầu, nhỏ giọng hỏi.

"Rời đi một đoạn thời gian, xử lý chút việc cá nhân, Ty Chấp Pháp tạm thời giao lại ngươi trông coi, giúp ta cho Võng Lượng Hoa ăn! Khí Linh Võng Lượng bên trong thẻ tre có thể nhận biết Tử Chủng!" Ty Trưởng nhìn ra ánh mắt Tuyết Sinh lộ rõ bất an cùng gấp gáp, hắn không nói gì thêm chỉ lắc đầu thở dài.

"Ty Trưởng! Tuần Kiểm là cái gì?" Tuyết Sinh bỗng nhiên hỏi, đêm hôm qua đuổi theo người kia, đối phương đi vào một cái ốc xá, phía trước viết hai chữ Tuần Kiểm.

Ty Trưởng nhíu mày nhìn Tuyết Sinh, trong lòng có phán đoán.

"Là một đám tuần đêm mà thôi! Không có lai lịch, nhân mạch yếu ớt, ngươi muốn giết cứ giết, nhưng để an toàn không nên ra tay ở Đạo Thành".

Đối phương quá thẳng thắn khiến cho Tuyết Sinh có chút giật mình.

"Lệnh bài định danh ngoài là vật xác minh thân phận còn có thể che chở cho ngươi một mạng, nếu gặp phải nguy cơ không thể xoay chuyển lập tức bóp nát nó" Ty Trưởng sâu sắc nhìn Tuyết Sinh, trước đó hắn không chú ý, tên này đi vào Vũ Quốc một tháng vậy mà có thể đột phá liên tục ba tiểu cảnh giới.


"Ty Trưởng, nhiệm vụ tông môn có phải là do tông môn phân phát?" Ánh mắt của đối phương khiến cho Tuyết Sinh cảm nhận được áp bách, không dám nhìn thẳng, cúi đầu nhỏ giọng hỏi.

"Không hẳn, nếu như ngươi có đủ Linh Thạch hoặc điểm cống hiến cũng có thể tự tạo nhiệm vụ tìm người thay thế mình thực hiện" Ty Trưởng bỗng nhiên mỉm cười.

"Đã hiểu!" Tuyết Sinh thì thào.

Bóng đêm phủ xuống Ty Trưởng khoác áo choàng đen vội vã rời khỏi Đạo Thành, trước khi rời đi có hơi chần chừ, cuối cùng để lại Chân Lý Phần cho Tuyết Sinh.

Mặc dù đã có hai tấm lệnh bài tương tự nhưng đây là lo lắng của đối phương, Tuyết Sinh tiếp nhận, cảm kích cúi đầu đưa tiễn.

Ty Trưởng rời đi khiến cho Ty Chấp Pháp trống rỗng, Tuyết Sinh ngồi trên bồ đoàn cẩn thận kiểm kê tài sản.

"Ba trăm Linh Thạch thượng phẩm, đầy đủ!" Tuyết Sinh thì thào, trong mắt hiện ra lăng lệ.

Đạo Thành.

.

Sáng sớm có người chuyển phát nhiệm vụ đến Đội Tuần Kiểm, nhiệm vụ trị giá một trăm Linh Thạch thượng phẩm.

Bên trong Đội Tuần Kiểm có bảy tên thanh thiếu niên đang truyền tay nhau thẻ tre nhiệm vụ.

"Chu đội trưởng! Nhiệm vụ này cũng quá dễ rồi!" Một tên thiếu niên biểu tình kích động.

"Nhiệm vụ là người nào đưa xuống?" Thiếu niên họ Chu lạnh nhạt hỏi.

"Sát Phong, một vị trung niên họ Tề, hắn nói Thảo Miếu cung phụng Mẫu Chủ cho nên muốn chúng ta đi Vũ Quốc phá hủy Thảo Miếu!" Người kia đáp.

"Nhiệm vụ nhẹ nhàng như vậy tại sao hắn không đi, lại thuê chúng ta, cái này nhất định có uẩn khúc, một trăm Linh Thạch thượng phẩm không phải là con số nhỏ, nếu như giao cho đám người điên ở Sát Phong sẽ khiến cho không ít kẻ phát cuồng tranh đoạt sứt đầu mẻ trán.

.

Như vậy, giao cho Đội Tuần Kiểm là vì cái gì?" Thiếu niên họ Chu lớn giọng nói, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén.

Có người đồng tình với phán đoán của hắn cũng một vài kẻ cho rằng đối phương quá đa nghi, nhiệm vụ kia treo thưởng quá lớn cho nên tồn tại phong hiểm vẫn là điều dễ hiểu.

"Đi Sát Phong trả lại nhiệm vụ!" Thiếu niên họ Chu ném thẻ tre cho bộ hạ, kiên quyết nói.

Không lâu sau có một nhóm ba người từ Sát Phong đi vào Đạo Phong mượn đường truyền tống đến Vũ Quốc.

Phí tổn truyền tống là sáu mươi Linh Thạch thượng phẩm.

Lại sau nửa ngày.

"Đội trưởng! Quả thực đám người kia đi hủy bỏ Thảo Miếu, sở dĩ treo thưởng cao như vậy cũng bởi phí tổn truyền tống quá đắt, đến sáu mươi Linh Thạch thượng phẩm!" Thiếu niên vừa chạy vào Đội Tuần Kiểm liền lớn tiếng báo cáo, trên mặt rõ ràng lộ ra tiếc nuối.

Thiếu niên họ Chu trầm ngâm.

"Tề gia là nhân mạch của Phong Chủ Sát Phong, bọn hắn chấp nhận nhiệm vụ nói rõ nhiệm vụ kia cũng không có gì bất thường, sở dĩ giá cả trưng dụng Truyền Tống Trận quá cao, hơn nữa người của Sát Phong đi vào Đạo Phong buộc phải xuất trình thẻ thông hành, công đoạn rườm rà rất mất thời gian, mà chúng ta lại có thể ra vào Vũ Quốc một cách tùy tiện, xét lại hai mặt lợi hại, cái giá một trăm Linh Thạch quả thực không khó hiểu, có lẽ ta quá đa nghi rồi!" Hắn lẩm bẩm nói thầm trong lòng.


"Đi dạo một chuyến kiếm được hơn một tháng phụ cấp!" Tên bộ hạ tiếc nuối than thầm.

Ba ngày sau lại có nhiệm vụ chuyển đến.

"Mộ địa cách Kế Vũ Thành ba dặm lại có Khứ Hồi Thảo?" Thiếu niên họ Chu cầm thẻ tre nhiệm vụ trên tay, kinh ngạc thì thào.

"Nhiệm vụ này đến từ Đan Phong, nghe nói Khứ Hồi Thảo là chính dược luyện chế Thanh Trần Đan, có điều treo thưởng hơi thấp, chỉ năm mươi Linh Thạch thượng phẩm mà thôi cho nên Đan Phong, Sát Phong không ai tiếp nhận!"
"Chưa đủ tiền thuê truyền tống, chỉ người ngu mới nhận!".

Bốn phía có tiếng nghị luận vang lên.

Thiếu niên họ Chu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ này.

Đêm khuya, ba cái nhân ảnh lặng lẽ rời khỏi Đạo Thành, thiếu niên họ Chu dẫn đội, hắn vô cùng cảnh giác, vừa leo lên ngọn núi tồn tại Truyền Tống Trận lập tức nhảy vào bên trong.

Ánh sáng loé lên, cả ba đồng thời biến mất.

Vũ Quốc.

"Mạc Cửu! Ngươi sử dụng Tật Phong Phù đi trước thăm dò!" Thiếu niên họ Chu ra lệnh cho bộ hạ.

Người kia có vẻ khó hiểu, thì thào hỏi.

"Tại sao không cùng đi, chúng ta vẫn còn thừa Tật Phong Phù".

"Đồ ngu! Nhiệm vụ năm mươi Linh Thạch, mỗi tấm Phù Bảo là bao nhiêu Linh Thạch?" Thiếu niên họ Chu giận dữ quát lớn.

Đối phương hiểu ra lập tức sử dụng Tật Phong Phù hoá thành trường hồng gào thét mà đi.

Lúc này Tuyết Sinh đang ẩn phục phía sau một bức tường thành đổ sụp, nhãn quang lăng lệ nhìn hai tên thiếu niên chậm rãi đi hướng Kế Vũ Thành.

"Chu Nhất Tiên?" Tuyết Sinh nhíu mày thì thào, một trong hai tên thiếu niên kia Tuyết Sinh nhìn thấy có chút quen thuộc, suy tư một lúc hắn liền nhớ lại khảo hạch ngày trước.

.

Thanh niên hoa phục tên gọi Chu Nhất Tiên từng lôi kéo hắn, ở trong trận chiến khảo hạch xuất thủ vô cùng tàn độc, một kiếm đoạt mạng đối thủ.

"Nếu như là hắn.

.

Rốt cuộc ta cùng hắn có ân oán gì?" Tuyết Sinh không hiểu.

"Ngô Lỗi đâu.

.

Sao không thấy hắn đi cùng?" Chu Nhất Tiên hỏi thiếu niên bên cạnh.


"Sư bá hắn là Nhàn Vân Tử, tông chủ Nhàn Vân Tông gọi hắn trở về Mạo Nhi Thành, sáng sớm liền đi, không biết có chuyện gì".

Tuyết Sinh rời khỏi chỗ ẩn nấp, sử dụng Tật Phong Phù, theo một hướng khác đi tới Kế Vũ Thành.

Với tu vi hiện tại tốc độ của hắn một khi bạo phát thậm chí có thể vượt qua Trúc Cơ tu sĩ phi hành, không mất bao lâu đã tiếp cận Kế Vũ Thành, theo cổng thành đông đi hướng mộ địa lúc trước.

Mười mấy cỗ thi thể bên ngoài mộ địa hình như đã bị thứ gì đó ăn mất, đến xương cốt cũng không còn hoàn chỉnh.

Tuyết Sinh ẩn phục chờ đợi.

Không mất bao lâu, một đạo trường hồng gào thét rơi xuống, vừa xuất hiện lập tức trợn mắt nhìn đống xương trắng vung vãi trên mặt đất, dự cảm nói cho hắn biết có điềm không lành, muốn lùi lại tránh xa nhưng đã muộn, một cây dao găm sắc nhọn không biết từ đâu xuất hiện kề sát bên cổ, lưỡi dao cắt đứt da thịt chạm vào khí quản, chỉ cần hắn nhúc nhích một chút sẽ ngay lập tức bỏ mạng.

Lưỡi dao tuy sắc bén nhưng thanh âm phía sau lưng mới là thứ khiến cho hắn phải run rẩy.

"Tại sao các ngươi muốn giết ta?" Thanh âm rất lạnh mang theo lăng lệ ác liệt, giống như Tử Thần đòi mạng.

"Ngươi là ai?" Thiếu niên run rẩy, lưỡi dao áp sát khí quản khiến cho hắn không cách nào cựa quậy cơ thể, máu tươi theo lưỡi dao nhỏ xuống.

"Tuyết Sinh.

.

Ty Chấp Pháp!" Tuyết Sinh thì thào.

Thiếu niên nghe được cái tên kia bỗng nhiên rùng mình một cái để cho lưỡi dao cắt đứt càng sâu, hắn đau đớn hét thảm, cũng rõ ràng một việc, hôm nay nếu như không thành thật nhất định phải chết.

"Không phải ta! Là Chu đội sai khiến!".

"Chu Nhất Tiên" Trong mắt Tuyết Sinh bùng nổ sát ý, lưỡi dao quét qua đem đầu lâu cắt lìa.

Thiếu niên kia không ngờ được bản thân đã thành thật đến như vậy, đối phương vẫn lạnh lùng xuống tay.

Một khắc cuối cùng lúc sinh mệnh mất đi, hắn oán hận bản thân, nếu có kiếp sau nguyện không đi trêu chọc bất kỳ người nào.

"Báo thù không thể cách đêm, chấm dứt hậu hoạ không đợi đến khi trời sáng!" Tuyết Sinh nói thầm.

Buông tay, cổ thi thể thiếu niên đổ sụp trên mặt đất, rất nhanh hoá thành vũng máu đục.