Trở về...

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong đầu vang vọng hai từ này.

Trở...về..?

Về đâu?

"Trở về Nhật Bản đi, Kazuha."

Nhật Bản?

"Nơi đó mới là nhà cậu. Nơi đó có...tương lai của tất cả chúng ta."

Tương...lai..?

"Cậu vẫn chưa tỉnh lại à? Đừng cố gắng làm điều gì vô ích. Đối mặt đi, Kazuha."

"Trở lại là cậu của trước kia, kiêu ngạo không ai bì nổi, lại tự tin và chỉ biết nhìn thẳng về phía trước."

"Kazuha, tớ là ai?"

"Sei-...chan..."

"Phải. Tớ là Akashi Seijuro. Cậu đã nhìn kĩ chưa?"

Hắn mỉm cười kéo khoảng cách ra xa, tròng mắt đỏ rực hơi nheo lại, mang theo một tia thâm trầm khó nhận thấy:

"Đừng tiếp tục trốn tránh. Bởi vì cậu trốn tránh cho nên chúng tớ...đành phải ra tay..."

Là do cậu thôi.

Đáng ra tớ không định dùng cách này đâu. Thế nhưng cậu hết lần này đến lần khác cứ làm cho tớ phải nổi giận.

Không chỉ tớ, bọn họ cũng nổi giận.

Cho nên...

Không thể làm gì khác nha Kazuha. Là do cậu tự tìm.

Nếu có một ngày cậu hận bọn tớ...

Như vậy, cứ hận đi.

Bọn tớ...sẽ chẳng ai quan tâm đâu.

Là do cậu khiến bọn tớ trở thành như thế này.

Cho nên bọn tớ cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.

"Ngoan nào, Kazuha...." Hắn hé miệng, dùng thanh âm nhu hoà nói: "Chúng ta...cùng nhau trở về thôi..."

"Tớ...không, thực xin lỗi." Cô áy náy nói: "Tớ muốn vì cha mẹ mà ở lại.."

Hai năm ở Nhật Bản...có lẽ đã là quá đủ rồi. Cô phải trân trọng tình cảm gia đình. Còn đối với những người bạn của cô...có lẽ, như vậy là được rồi.

Cô vươn tay lau hết nước mắt, cười xán lạn:

"Xin lỗi nha. Nhưng các cậu có thể tới thăm tớ mà!"

"Chậc..." Akashi chậc một tiếng, tiếc nuối nhìn cô, không, chuẩn xác là phía sau cô: "Không còn cách nào khác."

"Hả?" Cô ngỡ ngàng: "Cậu nói—-"

Không đợi cô nói hết câu, một chiếc khăn tay trắng muốt từ phía sau đè lên mũi cô, mùi hương thơm mê người xộc vào khoang mũi. Ngay lập tức, tầm mắt của cô mơ hồ đi. Thấp thoáng, chỉ nhìn thấy bàn tay với màu da sẫm màu cầm chặt chiếc khăn tay đó.

Cùng lúc đó, tại Kurosaki gia

Midorima khẽ nâng kính nhìn Michimaru đang uể oải nằm gục trên bàn, nhếch miệng cười:

"Anh làm như thế là được rồi."

Michimaru ngẩng đầu nhìn hắn, khó khăn mở miệng:

"Có thật là làm thế...em ấy sẽ tỉnh lại, Kotoru cũng sẽ tỉnh lại?"

"Thật." Hắn mỉm cười, tuy nhiên sao mà tối tăm và tà ác quá: "Anh đã làm rất tốt. Nhất định Kisuke Kotoru sẽ nhìn thẳng vào anh thôi."

Ngu xuẩn..

Một tên ngu xuẩn...

Nếu biết tên này trở nên ngu xuẩn như vậy, hắn cần gì phải suy nghĩ lâu như vậy?

Một tên bại trận mà thôi.

Chỉ là đồng tính luyến ái mà thôi không phải sao? Thật sự là... Yếu ớt đến khiến hắn khinh thường.

...

Matabe gia

"Chào bác." Kuroko dùng khuôn mặt vô cảm ngẩng đầu nhìn thần sắc giật mình của Matabe Kagura, có chút khó hiểu:

"Bác, Kazuha sao vậy ạ? Vài ngày trước cậu ấy khóc gọi điện cho cháu nói muốn trở về Nhật Bản... Sẽ không phải có chuyện gì xảy ra chứ?"

"...Hả?" Matabe Kagura sững sờ: "Con, con bé...khóc?"

"Vâng." Kuroko gật đầu: "Khóc rất thương tâm. Nói bác cứ muốn tác hợp cô ấy cho Kisuke-kun. Bác...bác chưa biết gì ạ?"

"Biết gì?" Matabe Kagura bất chợt nắm chặt nắm tay. Ngẩng đầu lên nhìn hắn, đã thấy hắn cười yếu ớt:

"Người Kazuha thích là cháu, thưa bác. Chính Kurosaki-kun cũng có thể làm chứng. Hai năm trước, bọn cháu đã kết giao rồi."

"!" Kagura ngồi phịch xuống ghế: "Thế nhưng...tại sao con bé không nói..?"

"À.." Kuroko buồn rầu nghiêng đầu: "Tính cách cô ấy bác cũng biết mà... Cô ấy rất ngượng ngùng."

"Cũng...đúng..."

Nghĩ đến không khí gượng gạo khi Kotoru và Kazuha đối mặt với nhau, bà hơi gật đầu.

Vì vậy cho nên nó mới..không muốn nói chuyện với bà suốt thời gian qua..?

Có thật là như thế...không?

"Bác." Kuroko mở miệng kéo Kagura trở lại hiện thực: 
"Cháu sẽ đón Kazuha trở lại Nhật Bản."

"...Được rồi." Bà khó khăn gật đầu: "Như vậy...làm phiền cháu, chăm sóc nó giúp bác."

"Vâng." Hắn khẽ mỉm cười: "Cháu trở về đây, nếu không cô ấy sẽ sốt ruột."

..

"Eh..." Murasakibara vươn tay chọc chọc vào gò má của cô, mở miệng: "Cuối cùng chúng ta vẫn dùng cách này à?"

"Um." Kuroko gật đầu, khoé môi khẽ nâng lên: "Biết sao được..."

Nhẹ nhàng vuốt ve gò má hồng hào của thiếu nữ, hắn hơi mỉm cười. Tròng mắt màu xanh vốn ôn nhu bỗng nhiên trở thành một mảnh sắc lạnh:

"Là do Kazuha thôi."

"Là do cô ấy ép chúng ta làm vậy."

"Tetsuya nói đúng." Akashi khẽ cười, tròng mắt dị sắc loé lên: "Cho nên Atsushi, đừng nói điều buồn cười như thế nữa."

"Hmm..." Murasakibara lười biếng duỗi thân: "Biết rồi biết rồi lạp. Akachin lại biến thân..."

Khoé môi Akashi cứng ngắc, sau đó lạnh lùng nhìn hắn.

"Atsushi.."

"Giỡn thôi mà."

"Hừ." Hắn lạnh rên một tiếng: "Đây là một bàn cờ, chúng ta cần thực hiện những nước đi quan trọng. Hãy cẩn thận, còn có rất nhiều Pháo và Mã sẽ cản đường đấy."

"Đạp đổ luôn không được sao?" Aomine che miệng ngáp một cái: "Không đạp đổ được...thì vĩnh viễn trừ khử đi."

"Aominecchi nói chuyện thật doạ người!" Kise che trái tim, thổn thức không thôi: "Nhưng thật hợp ý tớ nga~"

"Thiết." Aomine không gọi là 'thiết' một cái, phiên thân: "Nhàm chán."

Đây chính là thế cờ đầu tiên.

Cho nên...

Phải thật cẩn trọng...nga.