Tờ giấy công văn rất tinh xảo, chữ viết phía trên giống như rồng bay phượng múa, đúng là bút tích của Tả thiên sư Đế Phất Y, cũng đúng thật là một bức công văn từ hôn.

Tả thiên sư hiển nhiên đã đoán trước tất cả điều này, chuẩn bị mọi thứ rất thỏa đáng.

Cố Tích Cửu quả thực muốn bật cười. Thế giới này từ hôn cũng giống như ly hôn thời hiện đại, công văn này chính là giấy chứng nhận ly hôn, mỗi bên nam nữ đều cầm một bản.

Mộc Phong cũng chuẩn tất cả mọi thứ rất chu toàn, chẳng những dâng công văn lên, cũng nhân tiện chuẩn bị bút và mực, thậm chí ngay cả mực ấn dấu tay cũng chuẩn bị đủ cả.

Cố Tích Cửu tiếp nhận bút, nhìn thoáng qua chữ viết ở trên công văn, sau đó giơ tay viết tên mình ở phía trên, còn dùng ngón trỏ dính mực đóng dấu phía trên tên của mình.

Sau khi Cố Tích Cửu ký xong, Mộc Phong tiếp nhận một bản công văn. Khi tiếp công văn, ngón tay hắn trong lúc vô ý chạm vào bàn tay nhỏ của Cố Tích Cửu.

Đầu ngón tay nhỏ của nàng có chút lạnh lẽo, nhưng trên mặt nàng vẫn rất bình thản.

Mộc Phong làm việc rất dứt khoát, hoàn thành nhiệm vụ liền lập tức rời đi.

Cố Tích Cửu gấp một bản công văn còn lại, tiện tay bỏ vào trong không gian trữ vật, một lần nữa ngồi xuống.

Trong đại sảnh lại khôi phục từng tiếng reo hò, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chẳng qua ánh mắt mọi người thường xuyên đảo qua về phía Cố Tích Cửu, trong ánh mắt dường như có tìm tòi nghiên cứu......

Cố Tích Cửu ăn rất nhiều.

Nàng đã sống ở trong rừng rậm hắc ám giống như dã nhân sáu bảy ngày, vẫn luôn gặm các loại trái cây, tự mình có cảm giác sắp biến thành con khỉ. Hiện tại cuối cùng được ăn cơm canh của nhân loại bình thường, còn do ngự trù của Tuyên Đế mang đến tỉ mỉ nấu nướng ra các loại món ngon, nàng tất nhiên muốn ăn uống thỏa thích.

Khi đang ăn, nàng đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có chút không đúng. Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang nhìn nàng, ánh mắt có chút vi diệu, có người còn cười nhạo thành tiếng......

Cố Tích Cửu nhất thời không có phản ứng, theo bản năng sờ sờ mặt mình.

Trên mặt nàng bị dính cái gì hay sao?

Dung Già La bên cạnh thấp giọng nói: "Tích Cửu, ăn từ từ, đừng nghẹn." Hắn lại quét mắt nhìn một vòng xung quanh, đón lấy ánh mắt mọi người, thờ ơ nói: "Các ngươi nhìn cái gì? Ném các ngươi vào trong rừng rậm hắc ám, nếu còn mạng chạy ra ngoài, các ngươi còn không bằng nàng!"

Mọi người ngượng ngùng cười cười, cuối cùng dời ánh mắt đi.

Cố Tích Cửu rốt cuộc hiểu được, thì ra cách mình mình ăn uống đã kinh động tới bọn họ ——

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua những chiếc đĩa trước mặt, gân xanh trên trán nhảy dựng!

Không ngờ nàng một hơi quét sạch sáu bảy cái đĩa! Hơn nữa, tuyệt đại đa số là đều là đĩa thịt......

Nàng lập tức cảm thấy ngực hơi nghẹn, khó thở.

Dung Triệt đưa qua một cái chén hổ phách, trong chén có một chất lỏng màu xanh lục: "Tích Cửu, uống cái này đi."

Cố Tích Cửu ngửi mùi liền biết đó dung dịch giúp tiêu hóa, thật ra rất thích hợp để nàng dùng. Cố Tích Cửu nói một tiếng cảm tạ, chậm rãi uống xuống, cuối cùng không cảm thấy khó chịu nữa.

"Như thế nào?" Trong mắt Dung Triệt hiện lên sự quan tâm.

"Khá hơn nhiều. Đây là phương pháp bí mật của cung đình?" Chất lỏng này cực kỳ dễ uống, Cố Tích Cửu còn cảm thấy thơm ngon.

Dung Triệt mỉm cười: "Đây là do ta tự mình điều chế, hợp khẩu vị của nàng là tốt."

Hắn là công tử như ngọc, cười cũng đủ khuynh thành, trên người hắn có một mùi thanh hương nhàn nhạt, thanh nhã như lan, nhưng lại giống như anh túc, khiến người ngửi thấy còn muốn ngửi thêm, thậm chí khiến trái tim người chấn động không thể hiểu được.

Cố Tích Cửu không ngờ Bát hoàng tử sống trong nhung lụa lại có thể điều chế ra được cái này, vì thế thành tâm thành ý khen hắn một câu.

Trong mắt Dung Triệt giống như có ánh sáng loé qua, hắn khẽ cười: "Ta có thể điều chế ra canh dược với khẩu vị khác nhau, chờ sau khi trở lại kinh thành, ta mời nàng thì như thế nào?"