Hai đả kích này khiến cho Cố Tạ Thiên thực sự mất mặt. Chính vì quá tức giận nên ông đã đối xử không tốt với Cố Tích Cửu. Mỗi lần nhìn thấy Cố Tích Cửu, ông lại nghĩ tới thê tử đã phản bội mình. Hơn nữa, thời điểm khi Cố Tích Cửu ba tuổi còn bị trắc nghiệm ra thể chất siêu cấp phế vật, ông lại càng khó chịu hơn...... Đó là những yếu tố đã dẫn tới kết quả như ngày hôm nay.

Cố Tạ Thiên cuối cùng cũng nói xong hết những chuyện cũ năm xưa. Trong phòng có chút yên tĩnh. Cố Tích Cửu giơ tay uống một ngụm nước, không hề nói một câu.

Cố Tạ Thiên cũng uống một ngụm trà, sau đó thở dài: "Cửu nhi, vi phụ rất hối hận!"

"Hối hận cái gì?" Ánh mắt Cố Tích Cửu có chút sắc bén.

"Khi đó ta không nên bỏ bê bà ấy, không nên thường xuyên để bà ấy ở trong biệt viện chẳng màng quan tâm, khiến bà ấy mang thai mấy tháng phải chịu khổ như vậy......"

Cố Tích Cửu cười châm chọc: "Ông chỉ hối hận vì điều này thôi sao?"

Cố Tạ Thiên ngẩn người: "Đương nhiên, còn có rất nhiều điều nữa...... Ta hối hận nhất chính là những gì đã nói với bà ấy khi bà ấy nhảy khỏi vách đá. Ta không nên bức bà ấy như vậy, còn nói sẽ phế bỏ vị trí chính thê và biếm bà ấy thành thiếp. Thật ra ở trong lòng ta, bà ấy vẫn luôn là thê tử của ta, ta căn bản không có ý nghĩ sẽ để bà ấy làm thiếp...... Ta chỉ muốn uy hiếp bà ấy, sợ bà ấy không cần ta nữa, vì thế ta mới...... mới uy hiếp như vậy......" Khi nói tới đây, giọng của ông bắt đầu run rẩy.

Cố Tích Cửu cũng lười cười nhạo, giơ tay nâng chén trà lên: "Cố tướng quân, đêm đã khuya, sau khi uống chén trà này hãy quay về nghỉ đi. Đừng nhớ tới mẫu thân ta nữa. Dù sao bên cạnh ông cũng không thiếu oanh oanh yến yến, tất cả đều dịu dàng ngoan ngoãn. Đừng nhớ tới bà ấy nữa, hãy để bà ấy được thanh tịnh. Ta nghĩ nếu bà ấy ở trên trời có linh thiêng, nhất định cũng không muốn ông nhớ thương bà ấy nữa."

Lời nói này có thể xem như bén nhọn, Cố Tạ Thiên sững sờ: "Cửu nhi...... con cảm thấy ta đã làm sai điều gì trong chuyện này phải không? Nhưng...... nhưng bà ấy cũng sai. Nếu như không phải bà ấy nhiều lần muốn chạy trốn với sư huynh......"

"Bà ấy cũng sai!" Cố Tích Cửu mở miệng ngắt lời ông, nói từng câu từng chữ: "Sai lần của bà ấy chính là lúc trước mù quáng, đã nhìn lầm người, yêu và giao phó cả đời cho một người nam nhân không xứng!"

Cố Tạ Thiên: "......"

Khuôn mặt Cố Tạ Thiên tái nhợt, nói: "Cửu nhi, con...... sao con có thể nói phụ thân mình như thế? Ta......"

"Chẳng phải ông muốn nghe suy nghĩ chân thật của ta đối với chuyện này hay sao? Đây là suy nghĩ chân thật của ta! Nói thật, Cố tướng quân, từ nay về sau ông đừng tới khóc trước mộ bà ấy nữa, tránh cho vấy bẩn con đường luân hồi của bà ấy. Được rồi, ta đã nói hết những lời muốn nói. Cố tướng quân, mời trở về đi. Đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi."

Cố Tạ Thiên: "......"

Lời nói của nữ nhi này quá sắc bén, mắng đến nỗi ông quả thực đỏ mặt tía tai.

Ông muốn đập bàn giận dữ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Cố Tích Cửu thì kiềm chế lại: "Cửu nhi, vi phụ biết mấy năm qua bỏ bê khiến con chịu ủy khuất, khiến con sinh ra oán niệm, nhưng ta đang cố gắng bù đắp lại...... Con không thể mắng phụ thân dựa trên cảm xúc của mình. Mặc dù ta...... mặc dù ta thực sự có lỗi với mẫu thân con, nhưng ta vẫn luôn nhớ tới bà ấy, hận không thể khiến bà ấy sống lại. Nếu như bà ấy sống lại, ta sẽ đối xử tốt với bà ấy bằng bất cứ giá nào, sẽ không để bà ấy chịu một chút ủy khuất, bà ấy sẽ vẫn là tướng quân phu nhân......"

Cố Tích Cửu không nhịn được cười, nhưng nụ cười lại vô cùng châm chọc: "Ông cho rằng bà ấy hứng thú với vị trí tướng quân phu nhân hay sao? Thôi, ông căn bản không hiểu mình sai ở đâu. Ông đi đi! Ta buồn ngủ!"

Nàng cố gắng hạ lệnh đuổi khách vài lần. Cố Tạ Thiên còn muốn tranh luận với nàng thêm vài câu nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt và bộ dáng của nàng rõ ràng là đã buồn ngủ. Hơn nữa ông cũng nghĩ tới việc nửa năm nữa nàng sẽ phải đi tới rừng rậm hắc ám, vì thế ông đành bỏ cuộc.