Edit: Voicoi08
Ngày hôm sau, hai vợ chồng anh đưa đứa nhỏ đến nhận chìa khóa, sau đó một nhà bốn người thoải mái đến nhà mới.
Tuy rằng trong phòng trống không, chỉ có vách tường, nhưng hai vợ chồng Tống Trường Lâm nhìn thế nào cũng thấy tốt, thật sự là rất hợp ý anh.
“Nhà ở rộng đúng là tốt, so với ước lượng của bọn em còn tốt hơn.”
Từ Minh Đức cũng dẫn vợ con đến nhận chìa khá, bởi vì vội xem nhà mới nên hôm nay anh xin phép nghỉ, vừa rồi đang ở trong nhà ngắm nhìn thì thấy bên này có động tĩnh đoán là vợ chồng Tống Trường Lâm đến nên sang xem.
“Phòng ở đẹp mắt, nhưng tiền cũng nhiều hơn, nếu không phải vì hai tên nhóc này thì anh cũng không phải mua nhà lớn vậy.” Tống Trường Lâm nhìn hai anh em đang thoải mái vui đùa, ngoài miệng anh kêu khổ nhưng trên mặt lại tươi cười, vì hai cậu nhóc này, anh dù mệt thế nào cũng thấy đủ.

Nghĩ đến con trai anh lại quay đầu nhìn sang Từ Đức Minh: “Con trai em đâu? Không đến đây sao?”
“Có đến ạ, đang ở trong nhà dẫn mẹ cùng chơi ấy, anh đợi một chút, em đón mẹ con cô ấy sang, để ba đứa nhỏ làm quen.” Từ Đức Minh nghĩ đến cho con trai làm quen thêm bạn, anh nhanh chóng đi tìm vợ anh.

Chỉ lát sau vợ Từ Đức Minh là Cao Tú Chi cũng đưa con trai đến, thấy vợ chồng Tống Trường Lâm cô còn ngại ngùng nở nụ cười nói:

“Anh Tống, chị dâu, hai người cũng đến rồi ạ.” Đối với ân nhân cứu mạng của con trai, cô vô cùng cảm ơn, cho nên chồng cô mới nói muốn để hai nhà làm hàng xóm, cô cũng không cần nghĩ đã lập tức giơ hai tay tán thành, chỉ là từ nhỏ cô đã hướng nội, nhìn thấy người lạ cũng không thể nhanh chóng nói chuyện được, cho nên vừa rồi mới không tiện sang đây.
Có Trương Xảo Phương ở đây tất nhiên Tống Trường Lâm cũng không phải đón tiếp, cô cười nói với Cao Tú Chi: “Đúng vậy, cũng không phải vội vàng, nhưng hôm nay được lấy chìa khóa, anh Tống cũng không phải đi làm nên cả nhà cùng dậy sớm đến đây.”
Cao Tú Chi là người ngại nói chuyện với người ngoài, nhưng thấy Trương Xảo Phương nói vậy cô cùng biết nên nói tiếp thế nào, vội vàng chỉ vào chồng nói: “Đức Minh nhà em cũng vậy, luôn lo lắng vấn đề nhà ở, buổi sáng anh ấy đã xin nghỉ phép rồi.” Nói xong trong lòng cô cũng thoải mái hơn, cảm thấy chị dâu này rất dễ ở chung, sau này là hàng xóm hai bên, không có chuyện gì cũng có thể thoải mái đi lại.
Người lớn đang nói chuyện, Tiểu Tá nắm tay mẹ còn đang muốn chạy, vừa ngẩng đầu lên thì vui vẻ phát hiện đối diện cũng có trẻ con? Cậu nhóc nhanh chóng đi về phía trước, miệng còn không ngừng gọi: “Trẻ, trẻ.

.

.” Mấy hôm trước còn có một chị gái chơi với hai nhóc, bây giờ không thấy chị nữa, Tiểu Tá cảm thấy nhóc và em trai thật cô đơn, đang thiếu bạn chơi.
Từ Nhất Phàm nho nhỏ từ lúc tiến vào đã thấy bạn nhỏ ở đối diện, nhưng nhóc nhát gan dù tò mò cũng không dám động, bây giờ thấy bạn nhỏ này đang gọi mình, còn có cha ở phía sau ủng hộ, nhóc bỏ tay mẹ, không nhịn được mà tiến về phía trước hai bước, nhìn gương mặt tươi cười ở phía trước, nhóc cũng vươn bàn tay nhỏ muốn kéo tay bạn nhỏ ở đối diện.
Tiểu Hữu đang nắm tay cha dùng sức kéo, vừa nghe thấy tiếng gọi của anh trai, nhóc vội vàng vòng từ phía sau đến, vừa thấy có bạn nhỏ nhóc cũng hưng phấn hét lên: “Trẻ, trẻ nhỏ.

.


.” Thật quá tốt, có người chơi cùng rồi.
Từ Nhất Phàm vừa giơ tay được một nửa thì ngây ngẩn cả người, nhóc không hiểu, rõ ràng không có gương sao một bạn nhỏ lại biến thành hai bạn thế này? Đứa nhỏ nhìn Tiểu Tá, rồi lại quay sang nhìn Tiểu Hữu, nhìn Tiểu Hữu rồi lại quay lại nhìn Tiểu Tá, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư nhìn về phía hai anh em ở đối diện, một lúc lâu sau cũng không kịp phản ứng.
Hai anh em cũng nóng lòng, sao bạn nhỏ này lại không phản ứng gì với anh em nhóc thế? Hai anh em đều đưa tay muốn nắm tay bạn nhỏ.

Ai ngờ vừa đụng đến tay nhỏ của Nhất Phàm thì cậu nhóc kia oa oa khóc lên.

Đứa nhỏ này lắc đến mức choáng váng, nhìn hai cậu nhóc thành bốn người, bây giờ có bốn người đến túm nhóc, vậy nên nhóc mới sợ đến phát khóc, bổ nhào vào lòng mẹ tìm kiếm sự an toàn.

Cậu nhóc vừa khóc thì hai anh em cũng ngạc nhiên, hai anh em chỉ muốn chơi cùng bạn nhỏ thôi mà, sao lại khóc rồi? Hai đứa nhỏ cũng thấy oan uổng, méo miệng, không nhịn được cũng muốn khóc.
Trương Xảo Phương và Tống Trường Lâm thấy thế vội vàng ôm con lên dỗ, nhìn vợ chồng Từ Đức Minh đứng đối diện cười khổ, vợ chồng họ cũng không nhịn được muốn cười, đứa nhỏ này buồn cười quá, cái đầu nhỏ sắp xoay thành trống lắc luôn rồi.

“Đừng khóc, đừng khóc, các anh chơi cùng con mà, có gì đâu mà khóc nào.” Từ Đức Minh vỗ vỗ lưng con trai, trong lòng anh cũng bất đắc dĩ, đứa nhỏ này từ khi sinh ra tí thì bị trộm đi, vợ anh mỗi ngày đều canh chừng con cẩn thận, rất sợ lại có cái gì không may với con, rõ ràng là con trai, mà cũng sắp bị nuôi thành con gái, vừa chạm vào là khóc.
Cao Tú Chi cũng hiểu bản thân cô quá cẩn thận với đứa nhỏ, nhưng chính cô cũng không nhịn được, bây giờ gặp bạn nhỏ cùng chơi khác mà con cô cũng bị dọa khóc, cô vừa đau lòng nhưng cũng thấy buồn cười, chỉ có thể không ngừng dỗ: “Nhất Phàm ngoan nào, là các anh đang đùa với Nhất Phàm mà, hai anh đều thích con đó.”
Trương Xảo Phương thấy hai vợ chồng đều nói con cô là anh, cô tò mò hỏi: “Sao vậy? Sao hai đứa nhóc nhà chị lại thành anh vậy?” Lúc trước Nhất Phàm bị trộm cô còn tưởng rằng đứa nhỏ này lớn hơn con trai cô chứ?
“Đúng vậy, em nhớ rõ, hai bé nhà anh chị hôm đó sinh sớm nhất.” Cao Tú Chi vừa lau nước mắt cho cậu con trai đang khóc nức nở, vừa nhẹ nhàng cười.

Song bào thai ở đâu cũng là của quý, lúc đó cô cũng rất hâm mộ vợ chồng họ.
“Hóa ra là vậy? Tiểu Tá, đây là em trai, sau này con phải đối tốt với em trai ha.” Trương Xảo Phương chỉ vào Từ Nhất Phàm còn đang nức nở nhưng vẫn trộm nhìn sang đây rồi giới thiệu với con trai.
Tiểu Tá là dễ dỗ nhất, nhóc cũng sớm quên chuyện vừa rồi, vừa nghe mẹ nói đã nhanh chóng gọi "em trai”.
Từ Đức Minh thấy hai đứa nhỏ nhà họ đã gọi con trai anh là ‘em trai’ một lúc lâu mà con anh vẫn không có phản ứng gì, anh cười khổ, quay đầu nói với vợ chồng Tống Trường Lâm: “Anh Tống, chị dâu, vợ chồng em đi trước đây, bạn em cũng mua nhà mới hai tháng trước, em cũng đi xem một chút, xem người ta thu dọn thế nào.”
“Ừ, chú đừng quên lúc nào chuyển nhà thì gọi anh một tiếng, anh mang xe qua.” Công ty bọn họ cũng có chỗ tốt, nhiều người, nhiều xe, tốn ít thời gian và sức lực.
“Em không quên đâu, có anh Tống mà em còn đi tìm xe khác thì em đúng là đầu gỗ đó?” Từ Đức Minh cười vẫy tay, xoay người đưa vợ con rời đi.
Hai vợ chồng họ đi thì vợ chồng Tống Trường Lâm cũng chuận bị về nhà, cũng chỉ là một căn nhà trống, thật ra cũng không có gì để ngắm nhiều, nhưng bọn họ vẫn muốn nhìn để còn tính các sắp xếp, sau đó sẽ tìm người đến trang trí.


Vì muốn sớm được ở nhà mới, chiều hôm đó Tống Trường Lâm tìm một văn phòng thiết kế nhà ở, ngày hôm sau bắt đầu trang hoàng luôn.

Theo lí thuyết thì ở thời buổi lúc này cách trang hoàng nhà cửa vẫn còn khá đơn giản, phòng ngủ đặt một tủ quần áo lớn, phòng bếp đặt một bàn ăn, giường, nhà vệ sinh có bồn cầu tự hoại,.

.

.

Nhưng dù đơn giản thì cũng tốn tiền, đặc biệt là kiểu nhà trống không thế này, dù chỉ thiếu cái dây điện thì cũng phải tự mình đi mua về, may là Tống Trường Lâm có xe, dù anh chạy liên tục cũng thấy rất mệt mỏi.
Tống Trường Lâm thấy tiền trong tay như nước đổ ra ngoài, anh thật sự cảm thấy cảm giác đau mà cũng vui vẻ, nếu không phải bức ‘Mã đáo thành công’ của vợ anh bán được tám nghìn mà chỉ dựa vào số tiền trong tay anh thì tháng này đừng có nghĩ đến việc trang hoàng nhà cửa.

Dù anh thảm thế nào thì Từ Đức Minh còn thảm hơn anh, ít ra trong tay Tống Trường Lâm còn có xe, phía dưới còn có nhiều người, nếu anh bận đến không chạy nổi thì còn có người chạy thay anh, nhưng còn Từ Đức Minh thì khổ thực sự, từ trong ra ngoài hoàn toàn dựa vào một mình bận rộn, có đôi khi hai anh em gặp nhau ở cửa nhà, thấy đối phương vật vã chật vật nhưng vẫn nở nụ cười bất đắc dĩ, nhà mới thì đẹp nhưng trang hoàng cũng là một vấn đề khó khăn..