Lâm Nhi Nhi liếc xéo người nọ một cái “Chỉ là một ly rượu, thì có là gì.”
“Ha ha nói đúng lắm đúng lắm, ông đây lúc mười sáu mười bảy tuổi đã là tửu thần rồi.” Người nói chuyện có lẽ là do đã uống nhiều rượu, vừa cười nói vừa rót rượu đưa cho Lâm Nhi Nhi và Trương Nhất Manh.

Trong nhóm người có mặt hôm nay, còn độ tuổi vị thành niên chỉ có ba cô gái là Lâm Nhi Nhi, Trương Nhất Manh và Ninh Giai Kỳ.

Lúc này, mọi người đều như đang xem náo nhiệt nhìn về phía ba cô gái nhỏ.

Nhưng ngay khi một ly rượu vang đỏ được đưa tới trước mặt Ninh Giai Kỳ, đột nhiên có một bàn tay thon dài vươn tới chặn lại, đẩy ly rượu ra xa.

“Này?” Người đưa rượu tới ngừng cười, vừa nâng mắt lên liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Nhược Đông.Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy giọng nói mang theo ý cảnh cáo của Cảnh Nhược Đông vang lên.

“Cô ấy không uống”

Người nọ rõ ràng đưa rượu cho cả ba cô gái nhỏ, nhưng Cảnh Nhược Đông chỉ cản lại một ly của Ninh Giai Kỳ.

Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì to tát, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây lại vừa hay biết được mối quan hệ giữa Cảnh
Nhược Đông và Ninh Giai Kỳ, suýt chút nữa là bọn họ quên đi.

“Wow wow, anh Cảnh đang bảo vệ vợ đấy à.” Có lẽ là do đã uống nhiều, mọi người cũng bắt đầu to gan hơn, miệng nhanh hơn não nói không lựa lời.

Trương Nhất Manh đứng một bên xem, còn chế chưa đủ náo nhiệt, người kia vừa nói xong liền tiếp lời “Đúng thế, đây là thiên vị! Em cũng là vị thành niên, sao không thấy anh cản cho em”
“Ha ha ha, mọi người không nhắc tôi cũng quên mất, trong nhà anh Cảnh còn một cô vợ nhỏ đây này”.

“Chậc, vậy chúng ta đừng làm khó Ninh Giai Kỳ nữa.

Rượu của Ninh Giai Kỳ đều đưa anh Cảnh uống, mọi người thấy được không?”
Người này một câu người kia một lời, Ninh Giai Kỳ nghe đỏ bừng cả tai.

Nghe mọi người nói thế có vốn nên cảm thấy vui vẻ, nhưng trong lòng lại rõ ràng vô cùng.

Người đứng bên cạnh cô không hề có ý với cô, chỉ xem những lời người lớn nói với bọn họ là lời vui đùa mà thôi.

“Các cậu bớt bớt đi, đừng có nói hươu nói vượn nữa.” Cảnh Nhược Đông đặt ly rượu trên tay xuống, đuôi lông mày hơi nhếch lên, quay
người nhìn sang người đưa rượu tới, “Cậu cũng to gan thật, dám chuốc rượu cho các em ấy, đợi lát nữa trở về xem bị xử thế nào”.


Băng Tân Đồ hết nhìn Cảnh Nhược Đông lại nhìn sang Ninh Giai Kỳ, anh ta biết đề tài “bảo vệ vợ” này hơi tế nhị, vì thế cười cười đi tới hòa giải, “Đúng thế, đừng làm khó mấy đứa nhỏ nữa.

Cậu lại đây uống với tôi, tôi bảo đảm hôm nay cậu không đi ra ngoài được”.

“Ha! Tôi không sợ cậu đâu!”
“Cậu lại đây, lại đây! Lão Trương, xuống hầm rượu lấy thêm mấy chai rượu nào...”
Đến tận khuya, buổi tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc.

Lúc này có vài người ngồi lại nói chuyện với nhau, vài người khác vẫn tiếp tục đua rượu.

Cũng có vài người gục ngã không chịu đựng nổi nữa, trực tiếp đến phòng nghỉ trong nhà Băng Tân Đồ nghỉ ngơi.

Tối nay Cảnh Nhược Đông uống rất nhiều, những ly rượu được mời Ninh Giai Kỳ anh đều uống hết không hề từ chối.Nên lúc này, anh đã không còn trên bàn tiệc nữa.

Ninh Giai Kỳ nói vài câu với Trương Nhất Manh và Liễu Thanh Giang rồi đứng dậy đi tìm Cảnh Nhược Đông.


Băng Tân Đồ nói anh uống
hơi say, đang nghỉ ngơi trong phòng trên lầu bốn để trốn rượu.

Trên lầu của biệt thự có một phòng khách lớn, trong phòng có vài cô gái đang ngồi tám chuyện.

Thời điểm Ninh Giai Kỳ đi tới cửa vừa lúc nghe thấy được giọng nói của Lâm Nhi Nhi truyền đến.

“Mấy người này nghĩ gì thế không biết, đã là thời đại nào rồi mà còn nhắc mãi chuyện kia của anh Nhược Đông và Ninh Giai Kỳ chứ.Ai không biết là ông Cảnh thương xót Ninh Giai Kỳ nên mới để nó đến
“Mấy người này nghĩ gì thế không biết, đã là thời đại nào rồi mà còn nhắc mãi chuyện kia của anh Nhược Đông và Ninh Giai Kỳ chứ.Ai không biết là ông Cảnh thương xót Ninh Giai Kỳ nên mới để nó đến nhà họ Cảnh ở, làm sao có thể thật sự kết hôn.”
“Nhưng mà...” Một cô gái khác nói, “Chẳng qua là mọi người đùa nhau thôi, không phải thật đâu”.