Sau đó dưới sự chú ý của mọi người, anh cười và nói: “Trịnh Đồ Tể, những gì Trương Hổ nói là đúng, tôi thực sự đã nói như vậy về ông!”
Ngay khi Lâm Vân nói lời này, toàn bộ lớp học bỗng đều ồ lên.

“Cậu ấy thực sự thừa nhận? Cậu ấy còn… còn gọi trực tiếp kêu biệt danh Trịnh Đồ Tể nữa?”
“Trời ơi, cậu ta đúng là đang muốn chết mà! Cậu ta còn muốn đi học nữa không? Cậu ta còn
muôn tôt nghiệp nữa không?”
ở trong mắt tất cả các sinh viên, Lâm Vân đúng là điên rồi, chưa từng có bạn học nào dám ờ trước mặt Trịnh Đồ Tể mà gọi biệt danh này cả!
Trịnh Đồ Tể trên bục giảng, trong mắt lóe lên sự tức giận không thề cưỡng lại.

“Lâm Vân, nghe lời tôi nói đây! Nếu cậu có thể thuận lợi mà tốt nghiệp, tôi sẽ viết ngược tên của mình!” Trịnh Đồ Tể tức giận hét
lên.

Đúng lúc này, một chủ nhiệm đem theo hai nhân viên bảo vệ xuất hiện ở của lớp học.

“Chủ nhiệm Ngô, sao anh lại đến đây?”
Khi Trịnh Đồ Tể nhìn thấy người chủ nhiệm này, ông ta nhanh chóng thay đổi nụ cười.


“Trịnh Đại Vĩ, anh đã bị nhà trường sa thải! Hiệu trưởng yêu cầu anh ra khỏi trường ngay lập tức!” chủ nhiệm lạnh nhạt nói.

“C… Cái gì? Tôi bị sa thải sao?” sắc mặt Trịnh Đồ Tể thay đổi
“Chủ nhiệm Ngô, anh đang đùa tôi sao? Tôi… sao có thể đột nhiên bị sa thải chứ?” Trịnh Đồ Tể cố cười nói.

“Trịnh Đại Vĩ, anh cho rằng tôi đang nói đùa với anh sao? Bảo vệ, đưa Trịnh Đại Vĩ ra khỏi trường học!” Chủ nhiệm lập tức vẫy tay.

Hai nhân viên bảo vệ ngay lập tức bước tới trước bắt lấy Trịnh Đồ Tể.

“Này này! Chủ nhiệm Ngô, chắc là anh hiểu lầm rồi? Chuyện này làm sao có thể!”
Trong tiếng hét của Trịnh Đồ Tể, ông ta đã bị bắt ra khỏi lớp học.

Chủ nhiệm Ngô nói với cả lớp: “Mọi người tự học trước đi!” Sau đó cũng rời khỏi lớp học.

Lúc này, cả lớp học rơi vào sự im lặng kỳ quái.

Nhiều học sinh không khỏi nhìn Lâm Vân.

Họ nghĩ tới chuyện trước đó Lâm
Vân đã nói rằng Trịnh Đồ Tể đã xúc phạm anh nên Trịnh Đồ Tể sẽ bị nhà trường sa thải.

Lúc đó họ cho rằng đây chỉ là một trò đùa lớn, thậm chí còn cười nhạo Lâm Vân khoe khoang.

Mà bây giờ, Trịnh Đồ Tể đã thực sự bị bị nhà trường sa thải!
Lời nói của Lâm Vân hóa ra là sự thật!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, chẳng lẽ nói… Trịnh Đồ Tể đột nhiên bị đuổi việc, thật sự là vì Lâm Vân?
“Anh Hồ, thằng nhóc Lâm Vân vậy mà lại nói đúng thật, Trịnh Đồ Tể đã bị đuổi việc rồi.


Chắc không phải là Lâm Vân làm đâu nhỉ?” một người gầy gò bên cạnh Trương Hổ sửng sốt.

“Làm sao có thể! Nó là một thằng con nhà nghèo, chắc chắn là thằng nhóc đó đã nghe trộm được ở đâu đó tin tức Trịnh Đồ Tể bị đuổi, mới tỏ vẻ rằng Trịnh Đồ Tể bị đuổi học là do nó!”
“Đúng, đúng, đúng! Hẳn là như vậy!” Vài người xung quanh Trương Hổ liên tục gật đầu.

“Hừm, vì nó biết trước Trịnh Đồ Tể sẽ bị sa thải, cho nên vừa rồi mới dám thách thức Trịnh Đồ Tể, nếu không thì một thằng nhà nghèo như nó, có cho nó một trăm lá gan cũng không dám đi thách thức giáo viên nữa là!” Trương Hổ lạnh lùng nói.

“Phân tích của anh Hổ rất có lý.

” Vài người xung quanh Trương Hổ gật đầu.

Sau khi nghe những gì Trương Hổ nói, các bạn học cũng cảm thấy có chút đúng.

Nơi Lâm Vân đang ngồi.

Mập nhịn không nổi nói: “Lâm Vân, thằng nhóc này thật may mắn, may mà Trịnh Đồ Tể đột nhiên bị đuổi việc.

Bằng không, nếu cậu thách thức ông ta như vậy, thật sự sẽ tiêu đời đó!”
Lâm Vân mỉm cười, Trịnh Đồ Tể đã bị sa thải, đó là do mình làm, chứ không phải là may mắn!
Cổng trường.


Trịnh Đồ Tể bị hai nhân viên bảo vệ ném ra ngoài cổng trường một cách thô bạo.

“Chủ nhiệm Ngô, sao lại thế này!
Cho dù sa thải tôi, anh cũng phải cho tôi một lý do chứ!” Trịnh Đồ Tể ngã trên mặt đất, vẻ mặt không cam lòng.

“Hiệu trưởng bảo tôi nói với anh rằng anh đã xúc phạm một người không nên xúc phạm.

” Chủ nhiệm Ngô hờ hững nói.

“Ai? Là ai?” Trịnh Đồ Tể ngẩng đầu hỏi.

Trong miệng chủ nhiệm Ngô phun ra hai từ:
“Lâm Vân!”
“Cái gì? Lâm… Lâm Vân!”
Trịnh Đồ Tể dường như bị sét đánh giữa trời quang, choáng váng cả người….