Không có gì để chứng minh điều này, chỉ là cảm nhận của riêng Đường Lưu Vũ.

Hắn lại càng chán ghét Vương Khánh hơn một chút, đồng thời ấn tượng với các quốc gia theo chế độ quân chủ cũng kém đi thêm vài phần.

Để cai trị một vương quốc rộng lớn, đế vương có cái khó của đế vương.

Nhưng như vậy không có nghĩa là mọi hành động của bọn hắn đều sẽ được thông cảm.

Và một kẻ ngoại quốc như Đường Lưu Vũ lại càng không.
Lập luận Vương Khánh đưa ra nghe có vẻ rất hợp lý nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì lại thấy đầy sơ hở.

Bây giờ đã là thời đại công nghệ cao, mạng lưới phát triển, dân chúng đều có nhận thức về sự phát triển của đất nước, có chính kiến của riêng mình, không phải chỉ cần tung ra một hai tin đồn là có thể trở thành đại anh hùng.

Việc chọn ra đại tướng quân xưa nên vốn rất khắc nghiệt, còn khó khăn hơn cả chọn quốc vương kế nhiệm do số người tham gia đông đảo, trải qua vô số vòng huấn luyện sàng lọc.

Đột nhiên chọn ra một kẻ xa lạ nhất định sẽ bị toàn dân phản đối.
Nhị công tước là người đầu tiên lên tiếng về vấn đề này:
- Ta không phủ nhận hắn có tài.

Bàn về năng lực, Đường Lưu Vũ đúng là rất thích hợp với vị trí đại tướng quân.

Nhưng đúng như quốc vương bệ hạ đã nói, vị trí này là tấm khiên mạnh nhất bảo vệ vương quốc, thanh kiếm sắc bén nhất tiêu diệt mọi kẻ thù.

Với mức độ quan trọng như vậy, chỉ có sức mạnh thôi thì chưa đủ.

Thứ nhất, hắn vốn không phải người của Tô Vân Quốc, xuất thân không hợp cách.

Thứ hai, nhân phẩm của hắn có vấn đề.


Chúng ta không thể tin tưởng một kẻ có quan hệ với tổ chức sát thủ kia.

Thứ ba, chúng ta từng phát lệnh truy nã, không có gì đảm bảo hắn sẽ không ghi hận, tìm cơ hội trả thù.

Để một kẻ như vậy bên cạnh đã là quá nguy hiểm, đừng nói đến việc ban cho hắn chức vị và quyền lực.

Một khi hắn nắm được binh quyền trong tay, trận đại chiến khiến nền văn minh Tô Vân Quốc thụt lùi hàng trăm năm trước kia có thể sẽ lại tái hiện.
Ngũ công tước cũng lập tức bổ sung:
- Không sai.

Ta cũng không cho rằng đại hoàng tử và Đường Lưu Vũ là một sự kết hợp tốt.

Quốc vương, chúng ta đã nói là chọn người phù hợp nhất, ngươi không thể chỉ dựa vào cảm tính, ưu tiên con của mình.

Đây là làm trái với di nguyện bao đời nay mà các bậc đế vương đi trước đã dặn dò.
Vương Khánh sao có thể không tính đến những chuyện này.

Hắn vẫn rất bình thản, quay sang một bên hỏi Vương Hiệu:
- Cách nhanh nhất để một người ngoại quốc trở thành hoàng tộc là gì?
Gương mặt tất cả những người có mặt trong phòng hội nghị chợt biến.

Nhất là Vương Nhã đang đứng bên cạnh Đường Lưu Vũ.

Thân thể nàng khẽ run nhẽ, biểu cảm đã bị mặt nạ và khăn che mặt giấu đi nhưng hai mắt lại hiện lên vẻ hoảng hốt.
Vương Hiệu cắn răng đáp:
- Thành thân cùng quý tộc.
Vương Khánh thản nhiên hỏi tiếp:
- Đại tướng quân cần cao bao nhiêu?
- Xét về địa vị và danh vọng, đại tướng quân gần như sánh ngang với công tước.

Như vậy ít nhất cần phải thành thân với nữ công tước hoặc công chúa để hoàn toàn hợp cách.
Vương Khánh khẽ gật đầu, lướt mắt qua tám vị công tước:
- Các ngươi hiểu ý của ta?
Vương Nhã siết chặt nắm tay.

Sau cùng trong lòng Vương Khánh, tình thân cũng không thắng được quốc gia.

Hắn muốn dùng nàng củng cố địa vị của Đường Lưu Vũ, từ đó nâng đỡ Vương Hiệu lên quốc vương kế nhiệm.

Tuy nói nàng không có ác cảm với Đường Lưu Vũ nhưng cũng tuyệt đối không yêu thích hắn.

Bị đem ra làm quân cờ, lấy người mà mình không thích thật sự rất khó chịu.

Vương Nhã tức giận, phẫn nộ, không cam lòng nhưng cũng không lên tiếng phản bác.

Bởi vì trong những chuyện như thế này, một khi Vương Khánh đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Đây là hội nghị giữa các lãnh đạo tối cao của đất nước.

Thân là quốc vương, mỗi lời của hắn nói ra tại đây tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Vương Nhã có phản đối cũng vô ích, ngược lại chỉ tự chuốc khổ vào thân.
Những người khác thì không nhưng Đường Lưu Vũ thì có.


Tuy rằng Vương Nhã rất xinh đẹp, có địa vị cao, giàu có…lấy nàng dường như rất tốt.

Đường Lưu Vũ cũng không phản đối việc trở thành chạn vương, ôm đùi phú bà.

Nhưng trong những trường hợp hôn nhân như thế này, Vân Lam thì được còn Vương Nhã thì không.

Bởi vì đây là hôn nhân chính trị, sẽ có rất nhiều ràng buộc kéo dài mãi cho đến khi hắn chết.

Đường Lưu Vũ tuyệt đối không chấp nhận một chui vào một nhà tù mãi mãi không thoát ra được.

Người khác e ngại quốc vương nên không dám lên tiếng phản bác.

Trước đó Vương Khánh đã ra lệnh cho Cao Cần chém giết Đường Lưu Vũ, sau đó lại phát lệnh truy nã.

Hiện tại hắn dám xông vào cung điện, đương nhiên sẽ không sợ vị quốc vương này.
- Đợi một chút, có phải các ngươi đã hiểu nhầm gì đó hay không?
— QUẢNG CÁO —
Event
Vương Khánh quay đầu lại, khẽ cau mày hỏi:
- Ngươi không đồng ý?
Đường Lưu Vũ thành thật đáp:
- Hôm nay ta đến đây chỉ để đấu với Cao Cần một trận.

Chuyện tranh đoạt vương vị giữa các ngươi thì có liên quan gì đến ta?
Vương Khánh lặp lại câu hỏi theo cách khác:
- Cho nên người từ chối?
- Còn phải hỏi sao? Ta sinh ra ở một đất nước dân chủ, tự do bình đẳng, cật lực phản đối hôn nhân chính trị.

Hơn nữa ngươi dám chắc Vương Nhã sẽ chấp nhận chuyện này? Ta biết ngươi là quân vương, phải nghĩ đến dân chúng.

Nhưng ngươi không có từng hỏi qua ý kiến của nàng hay chưa? Ngươi có thể là một quốc vương tốt, nhưng với tư cách…
Đường Lưu Vũ còn đang chuẩn bị một bài giáo dục công dân khá dài thì Vương Khánh đã đánh mắt sang Cao Cần.

Cao Cần hiểu ý lập tức bước lại gần Đường Lưu Vũ.

Thấy hành động của vị đại tướng quân này, Đường Lưu Vũ cười nhẹ hỏi:

- Muốn động thủ ngay tại đây sao?
Cao Cần lắc đầu:
- Ngươi muốn đơn đấu với ta, ta cho ngươi cơ hội.

Chúng ta đến sàn tập luyện, lần này sẽ không có bất kỳ ngoại lực nào tác động đến kết quả trận chiến.

Nếu ngươi thắng, lệnh truy nã bị xóa bỏ, vương quốc cũng sẽ bồi thường một khoảng tiền đền bù.

Ngược lại nếu ngươi thất bại thì sẽ phải đồng ý tuân theo mọi mệnh lệnh của quốc vương, không được phép làm trái.
Cao Cần vừa dứt lời, người đầu tiên lên tiếng phản đối không phải Đường Lưu Vũ mà là đại công tước:
- Quốc vương, nếu ngươi dùng vũ lực cưỡng ép một người quy thuận, tương lai hắn sớm muộn cũng sẽ quay lại cắn ngươi một nhát.

Ngươi và Cao tướng quân đủ mạnh nhưng đại hoàng tử thì không.
Vương Khánh lắc đầu:
- Muốn thuần phục một con sói đương nhiên không chỉ đơn giản là cầm gậy đánh vào người nó.

Ta cai trị Tô Vân Quốc mấy trăm năm, còn hiểu rõ đạo lý này hơn các ngươi.

Hiện tại tạm dừng hội nghị, tất cả đến phòng trà nghỉ ngơi một giờ.

Sau khi quay trở lại ta sẽ cho các ngươi một câu đáp án thỏa mãn.
Có người định nói thêm nữa liền bị đại công tước ra hiệu dừng lại.

Hắn chủ động đứng dậy, khẽ cúi đầu chào quốc vương rồi đi đến một cánh cửa khác trong phòng hội nghị, dẫn thẳng đến phòng trà.

Những người khác lập tức hiểu ý nên đều làm theo, sau vài phút trong phòng chỉ còn lại năm người Vương Khánh, Vương Hiệu, Vương Nhã, Cao Cần và Đường Lưu Vũ.

Vương Khánh đứng dậy, xoay người nhìn Đường Lưu Vũ:
- Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi..