Trình Sưởng ngồi dậy đột ngột, thở hổn hển tựa như mới trở về từ hoàng tuyền đen tối.
Hắn cởi áo, nhìn xuống ngực.
Ngực trơn nhẵn và căng, không có vết thương.
Đây là…… sao?
Trình Sưởng ngồi ngơ ngẩn, trong chớp mắt gần như bị điếc, tim hắn từ từ bình phục, lúc này mới nghe thấy có người gọi mình bên tai.
“Tiểu vương gia ——”
“Sưởng Nhi? Sưởng Nhi!”
Trình Sưởng quay qua, Tông Thân Vương phi đang ngồi bên cạnh giường, khóe mắt bà còn vương lệ, vừa mới khóc xong, Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đứng đằng sau bà, nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.
Hắn vẫn còn ở Đại Tuy?
Trình Sưởng có chút mờ mịt.
Hắn tưởng rằng vừa rồi lão hòa thượng gọi hồn hắn trở về, hoá ra là gà mờ học nghệ không tinh?
Tông Thân Vương phi thấy Trình Sưởng rốt cuộc cũng có phản ứng, vội vàng rời khỏi chỗ, gọi thái y tới bắt mạch cho Trình Sưởng.
Thái y khám xong, đứng dậy chắp tay, nói với Tông Thân Vương phi: “Vương phi điện hạ yên tâm, Tam công tử điện hạ khoẻ mạnh, trước đó hôn mê bất tỉnh hẳn là do quá vất vả, chỉ cần bồi bổ và nghỉ ngơi sẽ không có gì trở ngại.”
Vương phi gật đầu, hỏi Trình Sưởng: “Sưởng Nhi, con cảm thấy thế nào?”
Trình Sưởng nói: “Mẫu thân yên tâm, con không sao.”
Tôn Hải Bình lấy nước cho hắn rửa mặt, bưng đồ ăn sáng tới, Trình Sưởng và Vương phi cùng nhau dùng, sau đó trò chuyện với bà một lúc.
Vương phi canh giữ Trình Sưởng, không nghỉ ngơi một ngày một đêm, hiện giờ rất mệt mỏi, thấy hắn không có việc gì, được người hầu dẫn đi nghỉ ngơi.
Trình Sưởng ngồi yên lặng một hồi, vẫn không thể phục hồi tinh thần từ vòng quay của thời gian và không gian.
Không gọi hồn về được, vậy hắn liên tục có cảm giác hiện đại là bởi vì cái gì?
Trong đầu xuất hiện vô số đáp án nhưng không tìm thấy bằng chứng, không thể xác định đáp án nào.
Trình Sưởng cảm thấy mình suy nghĩ lung tung như vậy không phải là biện pháp, hắn không nghĩ nữa, ngược lại hỏi chuyện khác: “Ta ngủ bao lâu?”
“Bẩm tiểu vương gia, ngài đã ngủ gần ba ngày.”
Gần ba ngày?
Nói cách khác, hôm nay đã là ngày 12 tháng 2?
Trình Sưởng nhớ rõ, thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu sẽ đến Kim Lăng vào ngày 10 tháng 2, nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, tối ngày 12 tháng 2 sẽ đến doanh trại Tây Sơn, sáng sớm hôm sau sẽ xuất phát đi Lĩnh Nam.
Chỉ còn chưa đầy một ngày, Vân Hy phải xuất chinh.
Trước khi Trình Sưởng bị chóng mặt, vụ án của Trung Dũng Hầu chỉ còn thiếu lời chứng cuối cùng của thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu là có thể kết án.
Hiện tại thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu đã tới Kim Lăng, như vậy lời chứng của bọn họ đã được trình lên Hình Bộ.
Hình Bộ củng cố hồ sơ vụ án, hôm nay có thể đưa sổ kết án tới ngự án của Chiêu Nguyên Đế, nhưng sổ con này là về Vận Vương, chưa chắc Chiêu Nguyên Đế để ý ngay lập tức, sẽ kéo từ ba đến năm ngày.
Trình Sưởng định khép lại vụ án của Trung Dũng Hầu trước khi Vân Hy xuất chinh.
Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy, lấy quan bào trong tủ đi thay.
Tôn Hải Bình hỏi: “Tiểu vương gia, ngài muốn đến Hoàng Thành Ty à?”
Hắn nghĩ Trình Sưởng vừa tỉnh lại, thân thể chưa khôi phục, đi làm việc sẽ vất vả, vì thế nói: “Tiểu vương gia, để tiểu nhân đến Hoàng Thành Ty thay ngài.”
“Hoàng Thành Ty?” Trình Sưởng sửng sốt.
“Không phải ngài đến gặp Vệ đại nhân hay sao?” Tôn Hải Bình thấy bộ dạng của hắn cũng kinh ngạc, “Trước khi ngài bất tỉnh đã dặn dò Túc Đài đến Hoàng Thành Ty tìm Vệ đại nhân phải không? Nhưng ngài không nói tìm Vệ đại nhân để làm gì, vì thế Túc Đài không đi.”
Động tác cài khuy áo của Trình Sưởng chậm lại, Tôn Hải Bình vừa nhắc nhở, hắn nhớ trước khi ngất đi, hắn đang điều tra chuyện của Phương Viễn Sơn, phụ thân của Phương Phù Lan, còn biết năm đó Phương Viễn Sơn có địa vị cao, cực kỳ có khả năng liên quan đến sự mất tích của Ngũ hoàng tử.
Hắn nên đến gặp Vệ Giới, nhưng đêm nay Vân Hy phải tới doanh trại Tây Sơn, vụ án của Trung Dũng Hầu vẫn còn chưa giải quyết.
Trình Sưởng nói với Tôn Hải Bình: “Chút nữa ngươi bảo Túc Đài đến Hoàng Thành Ty chuyển lời cho Vệ Giới, bảo hắn bắt đầu từ vụ án của Phương Viễn Sơn, điều tra vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn năm đó.”
Nói xong, dặn Trương Đại Hổ lấy xe ngựa tới, rời vương phủ, vội vàng đi vào cung.
- *-*-*
Hôm nay là hội hoa triều.
Ở Đại Tuy, hội hoa triều rất đặc biệt, vào ban ngày, các cô nương cắt hoa giấy để cúng thần hoa, tới ban đêm phải ra bờ sông để thả đèn cầu nguyện.
Hội hoa triều những năm trước, Vân Hy không trực ở nha môn thì phải tuần tra bên ngoài.
Năm ngoái Trương Hoài Lỗ phân công nàng đến Giáng Vân lâu để canh chừng Trình Sưởng, còn trùng hợp bắt gặp hắn rơi xuống nước.
Năm nay cuối cùng cũng được rảnh rỗi, nàng có thể ở trong phủ cắt hoa giấy với Minh Thúy và A Linh.
Thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu đến Kim Lăng vào ngày mùng 10.
Vân Hy đặc biệt dẫn theo một ngàn binh vệ ra khỏi thành để đón, tổng cộng có hơn 400 thủ hạ cũ, nghe có vẻ không nhiều lắm, nhưng trông đen kịt một mảng, bởi vậy Vân Hy không dẫn bọn họ vào thành, thay vào đó đi đường vòng bên ngoài thành, đến thẳng doanh trại Tây Sơn để nghỉ ngơi.
Thực ra thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu còn nhiều hơn thế.
Sau khi Chiêu Viễn phản bội, Bùi Lan dẫn binh đến thảo nguyên Tháp Cách, phần lớn các thủ hạ cũ bị triều đình biên chế lại, đặt dưới quyền của Bùi Lan.
Phần còn lại giống A Cửu chỉ muốn đi theo Vân thị, được phụ thân của A Cửu – tức là Tần Trung – dẫn dắt, rút lui đến Cát Sơn Phụ ở Tái Bắc, chờ sắc lệnh mới của triều đình.
Sự chờ đợi này kéo dài đến bốn năm.
Sáng sớm mai Vân Hy phải xuất chinh, theo lẽ hôm nay nên tới doanh trại Tây Sơn sớm một chút, nhưng Trình Sưởng đã từng nói, trước khi nàng đi, hắn muốn tới tiễn nàng.
Nếu nàng đến doanh trại quá sớm, e rằng sẽ không thể gặp hắn.
Vân Hy thật sự muốn nói lời tạm biệt với Trình Sưởng, nhưng nàng đợi hai ngày, Trình Sưởng chẳng có động tĩnh gì, vì thế nàng cắt giấy nhưng lại hơi thất thần, liên tục nhìn ra bên ngoài viện, không để ý cây kéo trượt giữa các ngón tay, xuýt nữa cắt vào tay nàng.
Minh Thúy thấy tình hình này, không khỏi hỏi: “Đại tiểu thư, ngài đang đợi ai hay sao?”
Vân Hy chưa kịp đáp, A Cửu ngồi xếp bằng bên cạnh đã nói: “Nàng mà chờ ai, là vội vã muốn đi đánh giặc đó!”
Nàng nhảy xuống ghế gỗ cao, đi đến cạnh bàn, khảy hoa giấy đã cắt xong trên bàn, chọn một đóa mẫu đơn nở rộ, tán thưởng: “Đóa hoa phú quý của nhân gian! Được rồi, cho ta cái này đi, ta sẽ treo lên cây!”
Bạch Linh nói: “A Cửu tỷ tỷ thích thì lấy đi.”
A Cửu hài lòng nhận đóa mẫu đơn rồi hỏi: “Ngươi còn biết cắt cái gì nữa? Hay là cắt cho ta hai thỏi vàng được không?”
Minh Thúy mím môi cười: “A Linh muội muội khéo tay lắm, có thể cắt mọi thứ, A Cửu cô nương có thể nhờ nàng cắt một bức tranh trăm hoa.”
“Cái gì cũng cắt được à?” Dường như A Cửu không tin, nàng lục lọi đống giấy màu trên bàn, tìm một mảnh giấy đỏ, “Thật ra ta không thích hoa cỏ, vầy đi, ngươi cắt cho ta một tướng quân, cầm trường mâu, cái loại uy phong lẫm liệt ấy.”
Bạch Linh gật đầu, cầm tờ giấy đỏ, suy nghĩ cẩn thận, dùng kéo cắt giấy.
Trong giây lát, một người dần dần thành hình trên giấy, Minh Thúy ở bên cạnh quan sát, kinh ngạc nói: “Đại tiểu thư, A Cửu cô nương, mau đến xem, đây là thiếu gia phải không!”
Vân Hy nhìn sang, người trên tờ giấy đỏ mặc áo giáp, lông mày sắc bén, quả thực có tám chín phần tương tự Vân Lạc.
“Để ta xem!” A Cửu cầm tờ giấy, nhìn kỹ, lập tức vỗ vai Bạch Linh, vui vẻ nói, “Giống quá!”
Nàng không nỡ bỏ tờ giấy xuống, nhìn tới nhìn lui vài lần, vốn định bỏ vào túi cất, nhưng lại sợ bị nhàu nát khó coi, lục lọi trong ngăn tủ của Vân Hy, tìm một hộp gỗ hình vuông, bỏ hình Vân Lạc vào đó, sau đó nhìn Bạch Linh, háo hức nói: “Ngươi cắt cho ta thêm vài người nữa được không?”
Bạch Linh hỏi: “A Cửu tỷ tỷ còn muốn hình ai?”
“Cắt một A Đinh, rồi cắt một lão trung đầu.” A Cửu nói, sau đó nghĩ lại, ngày cha nàng dẫn thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu về Kim Lăng, chỉ có Vân Hy và Phương Phù Lan đi đón, Bạch Linh không đi, vì thế nói, “Thôi, ngươi chưa gặp lão trung đầu lần nào, cắt hình ta đi.
Hình ta phải lớn và mạnh mẽ hơn A Đinh và Vân Lạc!”
Bạch Linh gật đầu, cẩn thận chọn hai tờ giấy đỏ trên bàn, cầm kéo cắt.
A Cửu thấy nàng cắt giấy rất giỏi, nhất thời hứng thú, lấy một tờ giấy ngẫu nhiên trên bàn, so sánh với hình Vân Lạc, tập cắt.
Nàng vụng về, cắt một lúc lâu cũng không ra được con chim, lập tức bỏ cuộc, thấy Vân Hy cũng cắt xiêu vẹo, kéo nàng ra khỏi phòng và nói: “A Đinh, chúng ta ra bờ sông Tần Hoài chơi đi, ta muốn thả đèn, hôm nay là hội hoa triều, có thể thả đèn.”
Vân Hy nói: “Hôm tết thượng nguyên có mang mấy cái đèn trở về phải không?”
“Lần trước? Thả rồi!” A Cửu nói, “Ngươi đang nói đến đèn trời mà tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ tặng phải không? Hai ngày mà ngươi đến chùa Minh Ẩn, tẩu tử của ngươi và ta, Minh Thúy, A Linh cùng nhau thả, mỗi người chúng ta còn viết nguyện vọng lên đèn.
Ngươi đừng nói nha, đèn đó linh lắm, tẩu tử của ngươi viết trên đèn là ‘giải oan’, kết quả hầu gia thật sự được giải tội!”
Nàng khoác vai Vân Hy, đẩy nàng đi ra ngoài phủ: “Đi thôi, đi thôi, nếu không ra khỏi cửa, chút nữa trời tối, chúng ta phải đến doanh trại Tây Sơn.”
Vân Hy nghe vậy, lòng trĩu nặng, nàng dừng chân, nói với A Cửu: “A Cửu, ta có chút việc muốn làm, không thể đi ra sông Tần Hoài với ngươi.”
“Chuyện gì? Sao không nghe ngươi đề cập trước đó?” A Cửu kinh ngạc.
Vân Hy không muốn giấu nàng, nhưng không biết nên giải thích thế nào, nghĩ tới nghĩ lui chỉ nói: “Trước đây ta có hẹn với một người, muốn…… nói lời tạm biệt với hắn.”
Nói xong, nàng sợ A Cửu gạn hỏi, bước nhanh đến cửa phủ, cởi ngựa trói ở cọc gỗ, xoay người leo lên, vẫy tay với A Cửu: “Ta sẽ nhanh chóng trở về!”
Gần cuối giờ thân, mặt trời chưa lặn, vào canh giờ này, người Kim Lăng đang bận rộn ăn tối trong nhà, hoặc đã tới Tần Hoài để đón hội hoa triều, ngoài đường không có người.
Vân Hy vừa cưỡi ngựa đi về phía Tông Thân Vương phủ, vừa thầm nghĩ, nàng chỉ đi gặp hắn, nói với hắn rằng nàng sắp đi, hắn phải giữ gìn sức khỏe.
Dù sao toàn bộ Kim Lăng đều biết bọn họ quen biết, nàng chỉ tới cửa vương phủ nhưng không đi vào, có sao đâu?
Đi qua một con hẻm, có một chiếc xe ngựa từ đối diện đi tới.
Vân Hy vốn không để ý, lúc thoáng qua, đột nhiên cảm thấy không đúng, xe ngựa rất quen, người đánh xe…… dường như càng quen hơn?
Nàng ghìm ngựa đột ngột, giục ngựa quay đầu, nhìn xe ngựa kia.
Xe ngựa cũng quay lại.
Người đánh xe là Trương Đại Hổ, trong chốc lát, một người bước xuống xe, mặc thường phục màu trắng bạc, lông mày như nhuốm mực, cầm thánh chỉ màu vàng, đi về phía nàng.
Đến gần, Trình Sưởng mở thánh chỉ nói: “Vân thị nữ của Trung Dũng Hầu phủ, hãy tiếp chỉ.”
Vân Hy sửng sốt, vội vàng xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất: “Thần có mặt.”
“Trẫm tiếp tục nhận mệnh lớn, nay đã điều tra rõ, trong trận chiến ở Tái Bắc, Trung Dũng Hầu Vân Thư Quảng đuổi theo ra ngoài ải, nguyên nhân do thiếu lương thực, không tham công lao.
Nay, lệnh cho Lễ Bộ dán thông báo, tuyên bố với thiên hạ danh tiếng trong sạch, đồng thời ban kim ấn và dây thao tía, ghi công ——”
Vân Hy nhìn Trình Sưởng đọc chỉ, nhưng vẫn chưa phản ứng.
Tuy Chiêu Nguyên Đế ra lệnh cho tam ty điều tra oan tình của Trung Dũng Hầu, nhưng vụ án này liên quan đến Vận Vương, quá trình xét xử nhất định vô cùng khó khăn.
Mặc dù có thể kết án, Chiêu Nguyên Đế cũng sẽ kéo từ mười ngày đến nửa tháng, không ngờ Trình Sưởng đã giải quyết trước khi nàng xuất chinh.
Trình Sưởng cuộn thánh chỉ lại, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ đã lệnh cho người ở Lễ Bộ viết thông báo, đêm nay có thể dán ra ngoài, về phần ca ca của cô nhận tước vị, có lẽ phải chờ sau khi cô từ Lĩnh Nam trở về.”
Nói xong, thấy nàng vẫn quỳ, hắn nhắc nhở, “Không tiếp chỉ à?”
“Vâng.” Vân Hy vội vàng đưa tay ra, “Thần tạ long ân của bệ hạ.”
Mấy năm nay, chưa có ngày nào nàng không hy vọng vết nhơ của phụ thân sẽ được xóa bỏ.
Hôm nay nghe tin này, tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng cuối cùng đã rơi xuống đất, nàng vô cùng vui vẻ.
Tiếp nhận thánh chỉ, nàng đứng dậy, không khỏi hỏi: “Sao lại là Tam công tử đưa thánh chỉ?”
Trình Sưởng nói: “Sổ con kết án của Hình Bộ đã được đưa tới ngự án, ta vào cung gặp bệ hạ, nói với ông rằng ngày mai cô sẽ xuất chinh, vì vậy ông viết thánh chỉ, bảo ta đưa tới đây trước.”
Trình Sưởng biết, Chiêu Nguyên Đế không muốn phê duyệt sổ con của Hình Bộ sớm như vậy.
Nếu người khác thúc giục ông ta, chưa chắc ông sẽ đồng ý, nhưng đáng tiếc, hôm nay người vào cung thúc giục ông là cháu trai ruột bị con trai ruột của ông đuổi giết vài lần, ông muốn cảnh thái bình giả tạo, vì thế phải viết chỉ.
Vân Hy biết mặc dù Trình Sưởng nói nhẹ nhàng, nhưng trong khoảng thời gian này đã rất vất vả, đâu chỉ biện minh bằng hai ba câu.
Nàng không khỏi nói: “Tam công tử đã thức khuya dậy sớm vì vụ án của cha ta.
Ta thật sự không biết nên cảm tạ như thế nào.”
“Không cần tạ.” Trình Sưởng nói, “Sáng mai cô phải xuất chinh, giải quyết chuyện này sớm để cô yên tâm.”
Hắn biết Chiêu Nguyên Đế không thích hắn và Vân Hy ở bên nhau, nhưng vậy thì sao? Lão hoàng đế không thích là chuyện của lão, hắn biết mình thích ai là được.
Vân Hy ngạc nhiên: “Tam công tử đặc biệt tới xin thánh chỉ của bệ hạ trước khi ta xuất chinh à?”
“Ta đã nói rồi phải không?” Trình Sưởng thản nhiên nói, “Ta muốn theo đuổi cô.”
Ánh mắt hắn hiện lên ý cười dịu dàng và trong trẻo, rõ ràng nhẹ hơn gió đầu xuân, nhưng lại khiến người ta rung động.
Vân Hy cũng cười.
Nàng mím môi, cụp mắt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Nàng cảm thấy thật ra không cần theo đuổi nàng.
Trình Sưởng nhìn sắc trời rồi nói: “Ta đã tính thời gian, nếu cô đến binh doanh vào canh hai, chúng ta còn hai canh giờ.
Cùng nhau trải qua hội hoa triều nhé?”
Hắn đến nơi này vào lễ hội hoa triều năm ngoái.
Tính đến hôm nay, hắn biết nàng vừa tròn một năm.
Vân Hy gật đầu, nhìn thánh chỉ, nói với Trình Sưởng: “Tam công tử chờ chút, ta đem thánh chỉ về phủ, sẽ tới ngay lập tức.”
Nói xong, sợ chậm trễ một khắc, lập tức xoay người lên ngựa, giục ngựa rời đi.
Trương Đại Hổ mờ mịt lắng nghe, một lúc sau, cuối cùng hiểu ra một điểm, bước tới hỏi: “Tiểu vương gia, chúng ta sẽ cùng Vân tướng quân trải qua lễ hội hoa triều phải không?”
Trình Sưởng liếc hắn, không nói gì.
Trương Đại Hổ kích động nói: “Thật tuyệt, lần trước tiểu nhân thấy Vân tướng quân thích thả đèn, định mua mấy cái tặng nàng trước khi xuất chinh ——”
“Không cần tặng.” Hắn chưa nói xong, Trình Sưởng đã ngắt lời.
Hắn chỉ vào Trương Đại Hổ, ra lệnh cho hai võ vệ bên cạnh xe ngựa, “Mau đưa hắn về vương phủ.”.