" KAITEN ! LÀ ANH ĐÓ SAO " Yui lấy lại tinh thần liền bật dậy rồi ôm chầm lấy người con trai ấy..
" Xin lỗi như chắc cô lầm người rồi "
Cô ôm chặt đến mức anh không tài nào chống cự được
" Anh ấy đi đâu rồi chứ " Một cô gái có mái tóc đen huyền quyến rũ từ đâu đi đến như đang tìm ai đó ..thì bỗng
" Này cô à..." Anh chàng chợt thấy ai đó rồi lộ rõ vẻ sợ hãi, anh cố gắng đẩy Yui ra nhưng không được
" GIN anh..anh " Cô gái nhìn về phía anh chàng đang bị Yui ôm lấy với vẻ mặt tức giận rồi quay mặt bỏ đi ..
" Riana à, nghe anh giải thích đi "
Yui chợt khựng lại khi nghe cái tên đó rồi từ từ buông anh ra ..nhưng thiếu gì người tên Riana chứ, chắc do cô bị ám ảnh bởi cái tên đó, lúc nào cô cũng nghĩ đến nó, phải chẳng nó là một thứ gì quá ghê gớm mà khiến cô phát mồ hôi khi nghe đến.
" CÔ NHẦM NGƯỜI RỒI " Anh chàng bắt đầu tức giận quát lớn ..rồi nhanh chân đuổi theo cô gái kia
" Không thể nào, hình xăm đó.. không thể nào nhầm lẩn được nhưng.. " Yui
" YUI, em bị sao thế " Carla từ đâu chạy đến, chắc do đợi cô quá lâu nên anh lo lắng nên chạy đi tìm cô
Bây giờ trông cô thật thảm hại, khuôn mặt bơ phờ, cô ngồi bẹp dưới đất không chút động tĩnh.. dù những giọt nước có đang cố che đậy những giọt nước mắt ấy, nhưng anh luôn nhận ra.
" YUI, yui .." Carla hét lớn
Cô giật mình rồi liền nhìn Carla đáp : " Tôi không sao .."
" Để anh đưa em đi bệnh viện " Anh nói rồi nhanh tay bế cô lên
" Cậu làm gì thế.. tôi đã bảo là không sao " Toàn thân cô ê ẩm nên không thể nào phản kháng lại được
" Em đang cãi ai đấy.. chủ bảo gì thì nghe nấy đi " Carla nói rồi bế cô đi ..
" Tôi đã bảo là không sao mà " Yui cố gắng vùng vẩy
" Em ăn gan trời à mà dám cãi tôi " Giọng anh bỗng trầm lại, thật đáng sợ
" Tôi không có í đó.. nhưng.. " Yui chưa nói dứt câu thì
" Không nói nữa .." Carla
Đi vừa đến cổng thì carla thấy ai đó, trông có vẻ rất quen.. hình như người đó đang có một chút xôn đột với ai đó thì phải ..
" Tận mắt em thấy thì anh còn gì phải giải thích chứ " đó là cô gái có mái tóc đen huyền kia mà
" Thật ra không phải như em nghĩ đâu.. nghe anh nói đi " Anh chàng ban nãy đây mà
" Em không muốn nghe gì cả "
" Lúc đó do cô ấy bị té xuống hồ lại không biết bơi nên anh mới cứu cô ấy, anh cũng không hiểu sao cô ấy lại hành động như thế "
" Anh không hiểu.. hứ, chứ không phải anh hiểu quá rõ sao "
" Em đang nói gì thế "
" Anh đi đi, em muốn ở một mình "
" Em à .."
..
" RIANA " Carla hét lên rồi đi đến chỗ cô gái đó
Thì ra cô gái đó đúng thật là Riana Ripia
" Sao anh lại ở đây.. còn người đó là ai " Riana nói rồi chỉ vào Yui
" Tại sao anh lại không thể ở đây.. người này là.." Carla
Yui từ từ xoay qua, cô có chút bất ngờ rồi cúi đầu nói : " Xin chào tiểu thư "
" Hứ, hai người đang làm cái trò quái gì vậy " Riana thấy Carla đang bế Yui nên lên giọng
" Đó không phải là chuyện của em " Carla nói rồi bước tiếp
" Nếu em nói việc này cho cha nghe thì sao đây " Riana đắt thắng nói
" Tuỳ em " Carla trông chả quan tâm gì mấy
" Anh.. anh dám .." Riana tức giận nói
" Cậu thả tôi xuống đi " Yui nhỏ nhẹ nói
" Em cứ mặc kệ nó " Carla
" CARLA .. ANH QUÁ ĐÁNG LẮM " Riana
" Riana, chuyện gì thế " Anh chàng vừa nãy, từ đằng sau bước đến
" Đây không phải là chuyện của cậu " Carla
" Như nó liên quan đến vợ tôi " Anh chàng đáp
" KAITEN.. " Yui
" Em nói gì thế .." Carla
" À không có gì .." Yui
" Vợ sao.. em gan lắm khi dám quen với.. " Carla chưa kịp nói hết thì ..
" ANH À, em xin lỗi.. em đi trước đây " có nắm lấy anh chàng ấy kéo đi. Những giọt mồ hôi đầm đìa trên chán, trái tim cô đập mạnh không ngừng.. phải chẳng cô đang lo sợ điều gì đó
" Cậu ta là con người .." Carla
" ...... " Yui im lặng không nói gì nhưng lòng thì không khỏi lo lắng.. vì trong từ điển của Reddo, loài người chỉ là thứ rác rưởi và ông ấy có thể gϊếŧ anh ta bất cứ lúc nào
" Thôi cứ mặc kệ nó, chắc em mệt rồi.. chúng ta về thôi " Carla
..
Riana nắm tay anh chàng đó kéo đi một hồi rồi dừng lại, giới thiệu sơ qua về hắn ta một chút, hắn tên Gin và là con người ngoài ra chẳng ai biết được thân phận thực sự của hắn
" Riana, chuyện gì đang xảy ra thế " Gin vừa nói vừa thở dốc ..
" Anh đi đi " Riana thả tay anh ra
" Nói anh nghe, chuyện gì đang xảy ra thế " Anh ôm lấy Riana
" Buông em ra " Riana dùng hết sức đẩy mạnh anh ra, làm anh ngã nhào xuống đất
" Riana ..em..sao thế " Gin ôm lấy cánh tay đau nhói nói
" Mình chia tay đi " Riana cắn môi nói trong sự đau xót
" Tại sao? .. 2 tháng qua ta bên nhau chẳng là gì đối em sao ? " Anh nhìn Riana với đôi mắt chua xót
" Con Riana này một khi đã hết yêu, thì 2 tháng hay 2 năm thì tôi cũng xem như một cái chớp mắt.. thì thử hỏi xem đã không còn yêu thì vướng vấn làm chi cho mất thời gian " Riana xoay qua nhìn anh với đôi mắt mưu ma nói
" Em nói gì thế.. anh không hiểu " Anh thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà khiến Riana như thế
" Anh chậm tiêu thế mà đòi quen với bổn tiểu thư đây thì có quá đòi cao không " Riana
" Anh không hiểu em đang nói gì nhưng anh biết một điều chắc là em vẫn yêu anh mà đúng không, anh có thứ muốn cho em xem .." Anh nghĩ Riana chỉ đang dỗi nên anh nói rồi rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ
" Tôi không có hứng thú " Riana nói rồi xoay mặt bước đi
" Làm vợ anh nhé " Anh nắm lấy tay cô kéo lại, hai chân anh quỳ xuống trên tay thì cầm chiếc hộp đỏ.. bên trong lại là một chiếc nhẫn có đính những hạt kim cương thật lấp lánh
Những giọt nước mắt động bên trong như muốn trào ra.. cô cố kìm nén cảm xúc rồi nuốt ngược nước mắt vào trong.. cô nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn ra nhưng lại rồi thẳng tay quăng nó đi một cách lạnh lùng.
" Cái gì cũng có giới hạn của nó và tình yêu cũng thế.. không gì là mãi mãi cả " Riana nói rồi nhanh xoay mặt đi, những giọt nước mắt không thể kìm nén nên đã trào ra không ngừng.. cô xoay đi là để anh không thể thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ngay bây giờ
" Mà anh cũng nên cảm ơn tôi đi vì đã giúp anh nhận rằng, tình yêu là một món quà mà nhận loại đã trao tặng cho ta, ta có hai lựa chọn, một là đón nhận nó còn hai là vứt bỏ nó. "
Gin như chết lặng, tự dặn lòng cho rằng chỉ là mơ như không, nó hoàn toàn là sự thật.. màn kịch quá bi hài, nên khóc hay nên cười đây
Ai cũng nghĩ là con trai thì sẽ không bao giờ khóc như đó là sự sai lầm nhất, ai bảo họ không biết khóc chỉ là ta không thể thấy trái tim họ đang rơi lệ mà thôi
Riana thẳng chân bước đi không nhân nhự, bỏ mặc anh với nỗi đau đó.
" Có phải anh đang nghĩ em quá vô tâm không "
" Có phải em đã quá nhẫn tâm "
" Có phải em đã quá ích kỷ đúng không anh "
" Thế nên xin anh.. xin anh, quên em đi"
" Vì em chỉ một con quỷ đội lốp người "
...
Riana lang thang trên những dẫy phố, trong lòng không ngừng nghĩ đến Gin.. tuy 2 tháng qua không quá dài nhưng từng ngày trôi qua lại mang lại những kỉ niệm sâu sắc mà cô không thể quên. Những lời hẹn thề.. mơ ước cho tương lai chợt vụt tắt chỉ bằng 4 câu nói đó thôi sao.
Cô ôm lấy lòng ngực đang nhói lên từng cơn. Cố quên đi anh.. quên đi bao kỉ niệm ấy.
Cô ghé vào một tiệm bánh gato gần nhà mua một chiếc bánh thật xinh xắn rồi lại quay về nơi mình đang sinh sống, nó nằm trong một con hẻm nhỏ.. đi đến cuối hẻm sẽ thấy một ngôi nhà mang phong cách của nhật nhưng lại rất bé. Thật khó để tin khi con gái của bá tước Reddo lại sống trong một ngôi nhà như thế..
Cô bước vào trong rồi đi đến ngay bàn ăn, trên bàn có một tấm hình.. bên trong là một người phụ nữ thật xinh đẹp
Cô nhìn người trong tấm ảnh .. nở một nụ cười thật tươi rồi nói : " Chào mẹ! Con về rồi đây "
" Hôm nay đã là lần sinh nhật thứ 6 con xa mẹ rồi " cô nói rồi đặt chiếc bánh sinh nhật lên bàn
" Happy.. birthday to you.. happy birhday to you..hức ..hức " Cô hát trong nghẹn ngào rồi ôm lấy bức di ảnh ấy
" Mẹ à, con..nhớ.. mẹ lắm "
Riana từ nhỏ vốn là một cô bé rất hiền lành.. nhưng cô lại không được hạnh phúc nhưng bao đứa trẻ khác, tai quạ luôn giáng xuống gia đình cô.. không hẳn là không có hạnh phúc, cô cũng từng có một mái ấm hạnh phúc như bao người khác.. cũng có cha có mẹ.. nhưng ông trời như đang đùa giỡn với cô, mẹ cô đột ngột qua đời khi cô vừa tròn 11 tuổi ( mình tính tuổi loài người nha ) có ai thấu hiểu cảm giác đó không. Gia đình cô khi đó rất khốn khổ luôn bị nhiều người truy tìm để ám sát vì cha cô khi đó từng là gián điệp cho gia tộc Sakamaki nhưng khi bị phát hiện.. họ lại phũ nhận ông, và từ đó ông đâm ra hận thù.
Do những kí ức không vui ấy nên dần dần lớn lên cô hoàn toàn trở thành một con người khác, cô muốn trở thành một người phụ nữ thật độc ác để không ai có thể làm cô đau thêm một lần nào nữa, và cô đã làm được điều đó. Nhưng có một điều cô không bao giờ có được đó là hạnh phúc.
" Mẹ à, từ đây con sẽ sống ở đây cùng mẹ nhé, mẹ sẽ chẳng còn cô đơn nữa " Thật ra ngôi nhà này là nơi mà mẹ cô từng sống, mẹ cô là người nhật gốc Anh.. những điều đó được viết trong cuốn nhật ký của mẹ Riana.
---
( quay lại với Yui và Carla nào )
Tại ngôi biệt thự của Carla
" Em có chắc là không cần đi bệnh viện không " Carla bế Yui lên ghế
" Tôi không sao, nghỉ ngơi chút sẽ khoẻ thôi " Yui nói ngồi dậy bước đi
" À mà .." Carla nắm lấy tay Yui
Không cần hỏi mà chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Carla cô cũng đủ hiểu anh muốn gì.
" Tôi sẽ không quay về Nhật " Yui
" Thật sao " Carla
" Chứ cậu nghĩ tôi đùa à " Yui đáp
" Vậy thì tốt quá " Carla ôm chầm lấy cô
" Thế cậu định như vậy đến bao giờ đây " Yui khó chịu vì Carla ôm quá chặt
" Uhh, anh xin lỗi.. em đi nghỉ đi " Carla buông cô ra
" Carla.." Yui rung rẩy gọi tên anh
" Có chuyện gì à " Carla, không hiểu sao trong lòng lại thấy vui vui khó hiểu
Yui nắm lấy cổ áo anh kéo xuống.. rồi gượng lên hôn nhẹ vào môi anh.
" Cảm ơn anh vì đã lo lắng cho tôi " Cô nói rồi ôm mặt chạy đi. Mới thấy mệt thế mà sao giờ sung thế này
Carla như đứng hình, mặt anh thì đang dần dần đỏ lên.. trong lòng thì đang như phát hoả. Anh bật cười hạnh phúc rồi đưa tay sờ nhẹ lên bờ môi mình.
Đã rất lâu rồi anh chưa bao giờ cười một cách hạnh phúc như thế.
Hết Chapter 31
- Ngoài lề -
Các bạn ơi, đừng giận vì mình ra chap trễ nha vì do dạo này tác giả bận đi tán gái nên quên luôn truyện của mình. Như từ nay mình sẽ ra thường xuyên hơn như 1 tháng sẽ ra 2,3 hoặc 4 chap.
Mà mình cũng muốn giới thiệu một cuốn truyện mới của tác giả này là " Vì anh là gió" tên nick là TruyenWiki . Cũng hay và hấp dẫn không kiếm, mong các bạn đón xem nha.
Có thể mình sẽ kết thúc phần 1 của truyện này sớm rồi sẽ bắt đầu phần 2 của truyện Diabolik Lover bằng nick kia luôn vì do nick này là của anh mình với lại cũng có bạn của ảnh dùng chung nên không tiện lắm.
- Cảm ơn đã đón đọc -