Sáng sớm hôm sau, thời tiết đã ổn.

Từ Nguyên hăng hái đi tới gọi Lâm Giản đến nhà ăn ăn sáng. Khi Tôn Văn Văn nhìn thấy Lâm Giản, mặt cô ta sầm xuống, đổi sang vị trí khác.

Đến muộn nhất là Trần Hoài, buồn ngủ nhập nhèm mà ánh mắt không hề che giấu nhìn về phía Từ Nguyên bên cạnh Lâm Giản. Từ Nguyên không biết cọng dây thần kinh nào của mình bị chập mà lúc đối diện với Trần Hoài, một tay cậu vịn lên eo Lâm Giản. Lâm Giản đi hơi nhanh, nhoáng cái đã đi về trước, tay cậu ta chỉ chạm được vào áo khoác cô, thành ra nửa vời hơi lúng túng. Tuy trò mèo hơi bỉ ổi nhưng Trần Hoài vừa bước vào cửa đã có được cái nhìn trọn vẹn.

Mọi người nói tình địch gặp nhau đỏ mắt, Từ Nguyên cảm thấy mình đang cảm nhận sâu sắc cảm giác này, vì Trần Hoài không tỏ thái độ gì mà nhìn cậu cười cười, ý hiểu hết.

“Lâm Giản, cô cứ ngồi là được, tôi lấy cháo giúp cô.” Từ Nguyên không nhụt chí, vẫn hết sức phong độ lấy đồ ăn sáng giúp Lâm Giản dù bữa sáng đơn giản chỉ có cháo với trứng luộc. Cậu cảm thấy với ngoại hình đẹp trai sáng láng như mình so sánh với kẻ thô tục không rõ nguồn gốc Trần Hoài thì mình nắm chắc phần thắng.

Từ Nguyên giúp Lâm Giản lấy bộ chén đũa, thấy Lâm Giản chỉ ăn lòng trắng trứng, lòng đỏ đặt ngay ngắn bên cạnh bộ đồ ăn, “Tôi thích ăn lòng đỏ trứng nhất, đừng lãng phí!” Từ Nguyên nói xong thì vươn đũa gắp lòng đỏ trứng tròn xoe vào chén mình.

“Ừ.” Lâm Giản cúi đầu húp cháo, cô làm gì đều có vẻ gấp gáp, động tác nhanh nhẹn.

Từ Nguyên ăn hết lòng đỏ trứng gà của Lâm Giản như ý muốn, sau đó nhướng mày nhìn Trần Hoài cách đó không xa, chỉ thiếu mức nhếch môi nói, “Tôi thích người con gái này, anh đừng mơ!”

Trần Hoài làm ngơ.

Xem ra khí thế của mình đôi khi có tác dụng, tâm trạng Từ Nguyên vui vẻ, uống mấy hớp cháo, đột nhiên thấy mũi mình có chất lỏng ướt sũng chảy xuống, cậu nghi ngờ lau đi, lập tức thấy tay toàn máu, hoảng hốt, “Úi trời, sao tôi lại chảy máu mũi?”

Lâm Giản nhìn lên, rút khăn giấy ở hộp giữa bàn đưa cho Từ Nguyên.

“Lâm Giản, tôi nhớ mình chưa bao giờ chảy máu mũi nhiều như vầy, không phải bị bệnh ung thư máu đấy chứ?” Từ Nguyên lo lắng.

Lâm Giản thấy sắc mặt cậu ta tái nhợt, Lâm Giản hiếm khi phản ứng lại: “Có thể do nóng trong người, tôi có mang thuốc, lát nữa về ký túc xá cho cậu cầm đi pha uống.”

“Ừ.” Từ Nguyên gật đầu, vừa dứt lời đã thấy Trần Hoài phía đối diện nhếch môi cười, ý cười nhẹ như gió, lại sắc bén như nhìn đứa trẻ con diễn trò, liếc mắt một cái là thấu tâm tư người khác. Trực giác đàn ông cho Từ Nguyên biết cơ hội chiến thắng mà cậu ta vừa nhận định có vẻ lung lay, “Mấy hôm trước bị vắt hút no máu, hôm nay lại chảy máu mũi, chắc tôi thiếu máu rồi, đầu choáng váng quá.” Từ Nguyên cực kỳ đáng thương nói, đầu cố ý làm như vô tình mà dựa vào vai Lâm Giản ở bên cạnh, người yếu ớt, chỉ có khóe miệng lộ ra nụ cười nửa miệng khiêu khích Trần Hoài ở đối diện.

Quả nhiên, giây tiếp theo Trần Hoài nói với Lâm Giản, giọng lười biếng, “Dạy cậu ta hút điếu thuốc rồi sẽ ổn thôi.”

“Thật sao?” Lâm Giản nửa tin nửa ngờ, cô là người thích mềm không thích cứng, tuy cô nhận thấy Từ Nguyên đang giở trò cọ cọ người mình nhưng cô không chấp nhất vì xem cậu ta là người bệnh.

Mấy chiếc khăn giấy đẫm máu bị ném trên đất, Lâm Giản ôm thái độ thử xem thế nào, nhanh chóng châm điếu thuốc đưa cho Từ Nguyên, “Cậu hút thử xem.”

“Tôi là sinh viên ba tốt, không giống mấy người đã vào đời lạc lối sa ngã, tôi không hút thuốc uống rượu!” giọng Từ Nguyên vang dội, nói tới ‘vào đời lạc lối sa ngã’ thì ánh mắt nhìn qua Trần Hoài.

“Đơn giản lắm, chỉ cần rít một hơi thật sâu là được.” Lâm Giản dạy thực hành tại chỗ, “Được rồi, tôi thử xem xem.” Từ Nguyên đối với Lâm Giản là phục tùng tuyệt đối, nhận điếu thuốc rít một hơi thật mạnh, muốn học theo tư thế phóng khoáng của Lâm Giản hít mây nhả khói, tuy là phun ra hơn phân nửa lượng khói nhưng cậu ta lại ho sặc sụa.

“Má ơi, sặc chết ông đây.” Cuối cùng Từ Nguyên không còn ho khan nữa, gương mặt trắng nõn vì ho sặc sụa mà đỏ bừng, vẻ mặt ai oán than thở, nhân tiện nhìn Trần Hoài cách đó không xa, Từ Nguyên cảm thấy như có cái hố to đang đợi mình.

Giây tiếp theo, ngay cả Lâm Giản cũng sửng sốt, một con vắt no tròn máu từ từ chui ra từ lỗ mũi Từ Nguyên, Tôn Văn Văn nhìn thấy bắt đầu hét chói tai rồi khoa trương vẻ buồn nôn của mình.

“Tôi lại bị chảy máu mũi à?” Từ Nguyên cảm thấy có gì lành lạnh chảy từ mũi mình ra, cậu định lấy tay chùi, Lâm Giản suy ngẫm ý Trần Hoài, tay trái giữ chặt tay Từ Nguyên, cố chịu đựng cảm giác ớn lạnh, tay phải đưa tàn thuốc cháy dở lên trước mũi Từ Nguyên tiếp tục hun khói.

“Sao vậy?” Từ Nguyên hơi ngẩn người, nhưng nhìn vẻ vừa sợ hãi vừa nghiêm trọng của Chương Lăng Ba lẫn Tôn Văn Văn, cậu ta tự giễu hỏi: “Triệu chứng của tôi thực sự là điềm báo ung thư máu à?”

Chưa đầy nửa phút, toàn bộ con vắt to dài từ mũi Từ Nguyên chui hẳn ra. Lâm Giản cũng theo cách đó mà dùng đầu thuốc lá châm vào nửa người con vắt, nó co lại lăn xuống đất.

“Đệt mợ!” tận mắt nhìn thấy con vắt to như vậy từ mặt mình rơi xuống, có vẻ như từ trong mũi chui ra, Từ Nguyên bị dọa nhảy dựng lên, “Con quỷ này không phải ở trong mũi tôi hai ngày nay đấy chứ? Hù chết ông đây rồi!”

“Bây giờ không sao rồi.” Lâm Giản dụi tắt tàn thuốc.

Chính mắt thấy cảnh tượng vừa rồi, cô nảy ra ý nghĩ cai thuốc.

“Lâm Giản, có phải sau này mỗi khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai anh tuấn của tôi thì cô lại nhớ tới hình ảnh ghê tởm là con vắt to bò khỏi chiếc mũi cao thẳng của tôi không?” mặt Từ Nguyên vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

“Sắp tới chắc là sẽ vậy.” Lâm Giản thành thật đáp.

“Vậy cô cố gắng nhìn tôi càng ít càng tốt, đừng thầm thương trộm nhớ tôi!” Từ Nguyên nói xong thì ngồi xuống bên cạnh Chương Lăng Ba, bỏ trống chỗ ngồi bên cạnh Lâm Giản.

Lâm Giản nhìn thoáng qua Trần Hoài, anh đang húp cháo ăn bánh màn thầu, tựa như cảnh tượng vừa rồi không liên quan gì đến anh.

Người này…

Lâm Giản không tìm được từ thích hợp, dứt khoát bỏ qua cúi đầu ăn cháo.

Ăn sáng xong, Từ Nguyên cố ý duy trì khoảng cách an toàn với Lâm Giản.

Lâm Giản cũng mừng vì được yên tĩnh.

Buổi chiều cô nhìn thấy Trần Hoài đang đi về phía chân núi sau trường học, cô liền đi theo.

“Tìm được râu quai nón chưa?”

“Chưa.”

“Vậy anh còn rảnh rỗi lượn lờ ở đây.”

“Sẽ có người tìm được hắn ta. Trong vòng 3 ngày.”

“Tự tin vậy?”

“Tất nhiên, người chết không thể đi quá xa.”

“Người chết?” Lâm Giản hơi sửng sốt, vẻ không hiểu nhìn Trần Hoài.

Anh vẫn vô cùng bình tĩnh, nhặt hòn đá nhỏ ném về thác nước nhỏ, tõm, mặt nước yên tĩnh lập tức gợn sóng, phá tan sự yên lặng.

“Râu quai nón là người ngoài nghề---” Lâm Giản mới nói được nửa câu đã nghe tiếng bước chân phía sau, cô cũng tiện tay nhặt mấy hòn đá ném về phía hồ nước.

“Anh Trần Hoài, tụi em đến đây chủ yếu nghiên cứu địa chất. Anh quen thuộc bên này, tụi em muốn hỏi anh một số việc, Chương Lăng Ba ở phòng học chờ, có thể phiền anh qua đó không?” hôm nay Tôn Văn Văn mặc một chiếc váy công chúa tay phồng rất đẹp.

“Học thuật thật sự cần tham khảo kỹ càng.” Lâm Giản nhìn ra tâm tư cô gái trẻ, nói một câu đầy ý tứ rồi đi về phía ký túc xá.

Cách đó không xa là rặng núi trùng điệp, sương mù bao phủ từ lưng chừng núi, cảnh đẹp trời đất bao la, ngôn từ không thể diễn tả hết được, ngoài việc cảm thán kinh ngạc thì chỉ có thể kinh ngạc cảm thán.

Cuối tuần, học sinh dân tộc Môn Ba, Lạc Ba* đều về nhà, khuôn viên trường rộng lớn gần như trống rỗng, Lâm Giản đi loanh quanh nửa vòng rồi quay về ký túc xá. (门巴Monpa, 珞巴 Lhoba: Hai nhóm dân tộc thiểu số ở Tây tạng).

Buổi tối ở đây không có trò giải trí nào, Lâm Giản chuẩn bị đi ngủ để dưỡng sức.

Có người gõ cửa.

Mở cửa ra, hóa ra lại là Tôn Văn Văn, “Phòng tôi có muỗi, tối nay tôi muốn ngủ ở chỗ cô!” Không biết Tôn Văn Văn bị cái gì kích thích mà vừa vào phòng đã đi tới giường Lâm Giản.

“Tôi không có hứng thú ngủ với người cùng giới.” Lâm Giản khoanh tay trước ngực, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn đại tiểu thư muốn gì được đó trước mặt mình.

“Quả nhiên là tôi đoán đúng rồi! Ngủ với người khác giới quen rồi nên đương nhiên không hứng thú ngủ với người cùng giới!” Tôn Văn Văn nghiến răng nghiến lợi, ai không biết còn tưởng có hận thù sâu sắc gì với Lâm Giản.

“Đồ điên!” Lâm Giản liếc Tôn Văn Văn, cô có rất nhiều việc phải làm, không có thừa sức dành cho Tôn Văn Văn, dù sao tối nay hành lý của cô đã thu dọn xong, Lâm Giản không thèm nhìn Tôn Văn Văn, xách balô mình lên ra cửa quẹo phải, đi tới phòng Tôn Văn Văn.

Chân trước Lâm Giản vừa đi, chân sau Tôn Văn Văn đã đóng cửa phòng Lâm Giản lại đánh rầm một tiếng.

Lâm Giản đi tới trước phòng Tôn Văn Văn, vặn mấy vòng tay nắm cửa không nhúc nhích, cô không ngờ phòng Tôn Văn Văn lại khóa mất, làm mất công cô tưởng Tôn Văn Văn chỉ chơi trò đổi phòng. Khóe miệng Lâm Giản giật giật, chấp nhận, đơn giản lại vác balô đi ra núi phía sau trường, bên cạnh hồ nước có tảng đá lớn, trải túi ngủ lên có thể tạm qua đêm.

Mấy ngày này có lẽ Trần Hoài không có thời gian đưa cô đến đồn biên phòng, xem ra mình cần điều chỉnh kế hoạch.

Lâm Giản nghĩ ngợi đến xuất thần, khi đến gần mục tiêu mới phát hiện có người nằm trên tảng đá lớn, nhìn dáng vẻ rất ung dung.

“Đệt, nửa đêm ra đây dọa người!” Lâm Giản tức giận lên tiếng.

“Sao cô biết tôi ở đây, còn cố ý mang túi ngủ ra, trời cao không trăng, chẳng lẽ muốn vận động gì đó trước khi ngủ để thêm phần vui vẻ à.” anh nhìn thấy Lâm Giản thì ngồi lên, đùi phải gấp lại, khuỷu tay phải gác lên đầu gối, đầu nghiêng nghiêng, cười cười nhìn Lâm Giản.