Môi Thời Nhiễm cong lên một độ cung rất cạn, nụ cười nhẹ nhàng bao phủ, dưới ánh hoàng hôn làm khuôn mặt cô càng thêm sáng rực, mà ánh mắt cô nhìn qua lại không có chút quan tâm, thái độ rất tùy ý.

Cô không quan tâm đến anh chút nào.

Sầm Diễn bỗng dưng chấn động.

Tầm mắt Thời Nhiễm thoáng di chuyển rồi nhàn nhạt thu hồi, xoay người chuẩn bị rời đi nhưng bàn tay đột nhiên bị kéo lại.

Cô hạ mắt nhìn xuống.

Bàn tay người đàn ông hiện lên khớp xương rõ ràng, thon dài đẹp mắt.

“Sầm Tứ ca làm gì vậy?” Khóe môi nở nụ cười càng thêm kiều mị, Thời Nhiễm liếc anh một cái, lạnh nhạt lười biếng hỏi.

Sầm Diễn không lên tiếng, chỉ nặng nề nhìn chằm chằm cô.

Phía sau, Tô Thiển hoàn toàn bị coi nhẹ.

Cách cửa kính, khoảng cách chỉ có vài bước.

Nhưng trong vài phút ngắn ngủi này, cô ta mạnh mẽ cảm giác được, cho dù hai người kia không nói gì nữa, cho dù thái độ của Thời Nhiễm đối với Tứ ca rõ ràng là lãnh đạm vô tình, nhưng giữa họ cũng không ai có thể xen vào được.

Lông mi run lên, cô ta cúi đầu nhìn xuống món quà sinh nhật của mình còn chưa tặng, trong hộp là một cặp khuy măng sét mà cô ta nhờ người quen đi mua được bằng giá cao trong buổi đấu giá…

Ngón tay siết chặt, trong lòng ảm đạm.

“Tứ ca, Nhiễm Nhiễm, hai người trò chuyện nhé, tôi đi trước.” Lúc đi ngang qua cô ta ôn nhu lạnh nhạt mở giọng, thần sắc làm người đối diện không nhìn ra có gì bất ổn, chỉ có đáy mắt phảng phất có thể thấy được sự kiên cường thanh cao.

Rời đi, cô ta trước sau như một cố gắng duy trì sự bình tĩnh, chỉ là góc nhọn của hộp quà làm cho lòng bàn tay có chút đau.

Thời Nhiễm nhướng mày.

“Sầm Tứ ca định nắm tay tôi đến khi nào?” Khóe mắt dâng lên một tầng ý tứ giễu cợt, cô chầm chậm thản nhiên thở dài, “Hay là nói Sầm Tứ ca không thể chịu được khi nhìn thấy tay tôi lành lặn, nhất định phải để nó lưu lại dấu vết bầm tím mới hài lòng?”

Cô mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào anh.

Ngữ điệu trào phúng xem thường thể hiện không chút che giấu.

Đôi mắt sâu phản chiếu hình bóng cô, Sầm Diễn bỗng cong khóe môi, nhàn nhạt theo lời cô hỏi ngược lại: “Nếu đúng vậy thì sao?”

“Vậy chỉ có thể báo cảnh sát thôi.” Ánh mắt Thời Nhiễm kiêu ngạo cất lời.

Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc.

Cô khẽ cười không chịu thua, thủy chung vẫn là bộ dạng sẽ không cho anh nhìn thấy bất kỳ tâm tình dao động nào.

“Sầm Tứ ca…”

Lời còn chưa dứt, bàn tay Sầm Diễn lại đột nhiên dùng sức, cường thế kéo cô vào bên trong nhà kính thủy tinh.

“Răng rắc ——”

Cửa bị khóa lại.

Vùng da ở cổ tay đã có xu hướng đỏ ửng lên, Thời Nhiễm nâng tay kia lên, từng ngón một tách bàn tay đang ràng buộc cô của anh ra, mà đôi mắt của cô trước sau vẫn luôn nhìn anh: “Đau đấy, Sầm Tứ ca.”

Giọng nói trong sáng, không có cảm xúc.

Cuối cùng cũng thoát ra được.

Liếc mắt nhìn cánh cửa đã bị khóa, Thời Nhiễm cũng không tức giận, càng không vội, thản nhiên đi tới trước xích đu phía trước tao nhã ngồi xuống, kế tiếp từ trong túi xách khi nãy quên bỏ lại trong phòng khách lấy điện thoại ra tự nhiên ngồi nghịch.

Toàn bộ quá trình, trong mắt không có gì khác, hoàn toàn bỏ qua Sầm Diễn.

Không ai nói chuyện.

Thời Nhiễm vui vẻ không có vẻ bị ràng buộc.

Thẳng đến khi người đàn ông cúi người, tự nhiên đặt tây trang của mình vào trong lòng cô.

Mùi hương nhàn nhạt của gỗ linh sam xâm nhập vào chóp mũi, hơi thở nam tính cường thế ngang ngược bao phủ xuống, động tác có chút dừng lại, Thời Nhiễm nâng mắt.

Ngũ quan anh tuấn sắc nét gần trong gang tấc, bất chợt xuất hiện, dù cho không làm gì cũng đều có thể dễ dàng cuốn lấy người đối diện rơi trầm luân, mà hô hấp nóng bỏng của anh không biết là vô tình hay cố ý phả lên nơi mẫn cảm nhất của cô.

Tựa như…

Sầm Diễn cúi người bao vây cô trong lòng, cực kỳ giống như đang trêu chọc.

“Giúp anh cầm.”

Đôi môi bạc hơi hé mở, Thời Nhiễm nghe được giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh.

Một giây sau, anh đứng thẳng lên, trước mặt cô không chút để ý lấy tay đặt lên âu phục cởi bỏ cúc gài ở cổ tay, tiếp đó xắn tay áo lên, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ lộ ra, vừa thấy là biết chủ nhân thường xuyên luyện tập.

Cuối cùng, ngón tay của anh không nhanh không chậm cởi bỏ hai nút áo sơ mi trên cùng.

Nhìn thấy dấu răng mờ mờ ảo ảo càng thêm ám muội câu người.

Anh liếc nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi về phía giữa bụi hoa, rất chuyên nghiệp cầm kéo cắt một nhánh bông hồng.

Tuy đang cầm kéo nhưng sự cao quý nổi bật trên người anh cũng chưa từng bị hao tổn nửa phần, bộ dáng soái khí, động tác giơ tay nhấc chân vẫn tao nhã, thậm chí còn toát ra một cỗ gợi cảm trí mạng.

Áo sơ mi của anh …

Màu hồng nhạt.

Nụ cười bên môi Thời Nhiễm nhạt đi một phần cúi đầu nhìn tây trang còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, cô trực tiếp đẩy ra ném sang một bên, tay áo tựa hồ rơi xuống đất, cô không để ý mà cũng sẽ không để ý.

Bên trong phòng hoa thủy tinh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng kéo cắt tỉa hoa thì dường như không còn âm thanh gì khác.

Không nhanh không chậm, Sầm Diễn rốt cục cắt xong mấy nhanh hoa hồng.

Xoay người lại thấy Thời Nhiễm trên xích đu không biết từ khi nào đã nhắm mắt lại, ánh mặt trời hoàng hôn xuyên thấu qua tán cây loang lổ rơi trên gượng mặt trắng nõn tinh tế của cô, thêm vài phần quyến rũ lại nhu hòa hiếm thấy.

Ánh mắt lặng lẽ trở nên tối tăm, yết hầu khẽ lăn xuống, Sầm Diễn nhẹ nhàng đến gần.

Lồng ngực tựa hồ như có gì đó đang rục rịch muốn thoát ra, ở khoảng cách gần nhìn thấy cố càng mạnh mẽ muốn xông thẳng ra, dần dần căng thẳng, khắc chế chịu đựng, anh cúi người đưa tay muốn vuốt ve mặt cô.

Sâu trong nội tâm, càng khát vọng ý thức muốn áp chế cũng không được.

Muốn hôn cô.

“Sầm Tứ ca.”

Bất ngờ không kịp đề phòng, cô mở mắt ra.

Ánh mắt từ mơ màng dần thanh tỉnh, cuối cùng biến thành giễu cợt, bất quá rất ngắn ngủi chỉ hai giây.

Ánh mắt Sầm Diễn trầm xuống nhìn cô.

Thời Nhiễm lười biếng cười khẽ, làm nổi bật thêm vẻ đẹp động lòng người của cô, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng, nhưng từ ngữ rõ ràng, chữ khắc nghiệt: “Rất không có ý nghĩa, khiến người ta ghê tởm đấy.”

Nhạc chuông điện thoại lúc này kêu lên phá vỡ bầu không khí quỷ dị.

Là Thời Ngộ Hàn.

Thời Nhiễm bắt máy, giọng nói và thái độ hiển nhiên đối với anh tương phản khác xa nhau, là thật sự chân thật nhẹ nhàng: “Anh.”

“Mè nheo cái gì, nên ăn cơm chiều rồi.”

“Được ạ, đến đây.”

Cúp điện thoại, vừa vặn có tin nhắn Wechat gửi đến, Thời Nhiễm tiện tay mở ra.

“Cục cưng…”

Âm cuối nâng cao, yêu nghiệt trêu chọc nguy hiểm mười phần, mang theo sủng nịch còn bao phủ ý cười nhè nhẹ.

Là giọng đàn ông.

Mà biệt danh Wechat lại là – Bảo bối của em.

Trong phút chốc, trong đầu Sầm Diễn đột nhiên nhảy ra hình ảnh cô trở về đêm đó ôm anh mềm mại gọi bảo bối, rõ ràng như trước mắt.

Dưới mái tóc ngắn màu đen, khuôn mặt tuấn tú của anh nhất thời u ám đến cực hạn.

Ngón tay Thời Nhiễm không thể không bất đắc dĩ dừng lại, vừa định trả lời, sau khi cảm nhận được gì đó, cô nghiêng mắt, nhìn thẳng vào trong đôi mắt âm u của Sầm Diễn, lạnh băng bức người đến lợi hại.

Cô kéo môi, cất điện thoại không định trả lời ngay bây giờ, chậm rãi đứng dậy.

Giây tiếp theo anh lại cầm lấy tay cô một lần nữa, gần như cùng một lúc, bóng râm rơi xuống, anh đặt cô trở lại xích đu.

Bất ngờ không kịp đề phòng cơ thể hai người gần như kề sát nhau.

“Thời Nhiễm…” Giọng nói trầm khàn căng thẳng từ sâu trong cổ họng thoát ra, giống như đang cực lực áp chế cái gì đó, lại giống như sắp áp chế không được xông lên hừng hực thiêu cháy.

“Thịch thịch thịch…”

Âm thanh của cửa kính vang lên.

Trở lại phòng khách, Thời Nhiễm nhìn một cái liền thấy Thời lão gia ngồi trên sô pha vẻ mặt viết “Mau tới dỗ ta bằng không ta sẽ mất hứng”, cô lúc này bước chân nhẹ nhàng chạy tới, kéo cánh tay ông nội làm nũng nói hết lời ngon ngọt mới dỗ dành được ông.

Thời lão gia lại hừ hừ hai tiếng mới miễn cưỡng nói sẽ không tức giận, tha thứ cho cô, nhưng kỳ thật, ông làm sao nỡ giận cháu gái bảo bối của mình, ông đau lòng còn không hết, mà nếu như không phải tất cả mọi người đang chờ ăn cơm, ông nhất định phải hỏi rõ mọi chuyện mới yên tâm.

“Ông nội, con đỡ ông nha.” Thời Nhiễm ngoan ngoãn nói.

Thời lão gia vẻ mặt ngạo kiều gật đầu.

“Nhiễm Nhiễm, ba con và dì Tô của con tạm thời có việc gấp không qua được, hai ngày nữa lại hẹn riêng con ăn cơm.” Đợi cô đến bên cạnh, Thời lão phu nhân nhẹ giọng trấn an, “Bọn họ không phải cố ý.”

Thời Nhiễm cong môi dưới, không nói gì.

Thời lão phu nhân có lòng muốn nói thêm gì đó, Tống Thanh không đồng ý lặng lẽ lắc đầu với bà.

Cuối cùng, coi như không có gì.

“Nhiễm nhiễm, ngồi đây.” Thời Ngộ Hàn vẫy tay với cô, chỉ vào chỗ trống giữa anh và Lục Gia Thụ, tầm mắt lại như cười nhạo nhìn Sầm Diễn ở đối diện.

Thần sắc Sầm Diễn thản nhiên như không nhìn thấy, chỉ là môi mỏng mím chặt, toàn thân cũng có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.

Anh nhìn về phía Thời Nhiễm.

“Được ạ.” Cô nâng mắt cười khẽ, nghe lời đi qua ngồi.

Không hề nhìn thoáng qua anh một cái.

“Tứ ca, ngồi đi.” Tô Thiển ngẩng mặt nhìn anh, nhẹ giọng nói.

Thời lão phu nhân nhìn thấy, vui vẻ cười nói: “A Diễn hiếm khi đến, không cần khách khí, cứ coi như đây là nhà mình, mau ngồi đi, ta cố ý để phòng bếp làm hai món ăn con thích ăn đấy.”

“Cám ơn bà nội Thời.” Rũ mắt xuống, anh lễ phép gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tô Thiển, Thời Nhiễm thì đối diện anh, Lục Gia Thụ ở bên phải cô càng nhìn càng chói mắt.

Mọi người đều ngồi vào ghế.

Thời gia không có quy củ gì khi ăn, chỉ cần có Thời Nhiễm và Thời Ngộ Hàn thì bữa cơm luôn náo nhiệt, huống chi hôm nay lại là tiệc chúc mừng Thời Nhiễm về nước, cho nên so với bình thường càng thêm vui vẻ ấm áp.

Tiếng cười luôn vang lên.

Chỉ có sự lạnh lùng quanh người Sầm Diễn là không hợp với bầu không khí này, nhưng anh luôn luôn ít nói kiệm lời như vàng nên những người khác cũng chẳng thèm để ý, thẳng đến khi đề tài không biết tại sao lại vòng về anh.

“Bà nội, bà nóng nảy cái gì, A Diễn cũng không có bạn gái đâu, con càng không vội.” Khóe môi cong lên không có ý tốt, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Thời Ngộ Hàn nhìn Sầm Diễn nói, cười như không cười, “Bất quá nói lại nói hẳn là cũng sắp có rồi, kim ốc tàng kiều, mấy năm nay năm nào đến sinh nhật của A Diễn đúng không giờ thì luôn có pháo hoa, pháo hoa nổ rực hiện lên dòng chữ “Tứ ca, chúc mừng sinh nhật.””

Lời này vừa nói ra, không khí trên bàn ăn ngưng động hai giây.

Ánh mắt Sầm Diễn lạnh lùng nhanh chóng nhìn về phía Thời Ngộ Hàn.

Thời Ngộ Hàn nhướng mày nhìn lại.

Thời lão phu nhân là người đầu tiên hồi thần, theo bản năng nhìn về phía Thời Nhiễm.

Do dự một chút, bà vẫn giả vờ tự nhiên cười hỏi: “A Diễn, tiểu tử thối Ngộ Hàn nói là thật sao? Cô gái nào? Khi nào mang đến cho bà nội Thời xem, lần trước gặp bà nội con, bà ấy còn cùng ta oán giận con chỉ lo công việc, hiện tại xem ra bà ấy sẽ rất cao hứng đấy.”

Chỉ sợ thiên hạ không loạn, Thời Ngộ Hàn lại thản nhiên thêm một câu: “Là thật đấy ạ, tối hôm trước đúng mười hai giờ còn thấy pháo hoa, mọi người tổ chức sinh nhật cho cậu ta đều biết, không năm nào không có cả.”

* Có ông anh vợ thật đáng đồng tiền haha ¯_(⊙_ʖ⊙)_/¯

Trán Sầm Diễn bỗng dưng nhảy dựng lên, cổ họng như bị lửa đốt, anh không trả lời mà chỉ nhìn về phía Thời Nhiễm.