Viên Phương đáp: “Rõ!” Dứt lời liền quay người muốn đi vào, có điều cơ thể dừng lại, lại xoay người nói: “Đạo gia, có khi hắn đang trốn ở lối vào, ta đi vào rất có thể sẽ bị hắn phát hiện, ta có một kế có thể tránh được nỗi lo này.”

Ngưu Hữu Đạo ồ một tiếng: “Nói nghe thử xem.”

Viên Phương nói thầm bên tai hắn.

Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu, chợt cùng hắn ta xoay người đi đến cửa hang.

Một mình Viên Phương vác hết đống đuốc đặt ở cửa hang lúc trước, Ngưu Hữu Đạo châm một cây đi trước dẫn đường. Hai người cố ý nói chuyện tạo ra âm thanh, lục tục chui trở lại vào trong động, thoải mái đi trở về dòng sông dưới lòng đất, đặt bó đuốc lại vị trí cũ, sau đó lại cùng nhau trở về. Lúc đi được nửa đường, thân hình Viên Phương lóe lên một cái nấp trong một góc, Ngưu Hữu Đạo đi thẳng ra khỏi sơn động, dập tắt bó đuốc rồi tiện tay ném sang một bên, đi vào trong đình.

“Pháp sư!” Người trẻ tuổi tên Sơn Hổ hành lễ, hỏi: “Có gì cần phân phó không ạ?” Ánh mắt nhìn về phía cửa hang giống như đang thắc mắc vì sao Viên Phương vào mà không ra.

Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ một mình ngươi trông coi sao? Ăn cơm có người đưa tới à?”

Sơn Hổ: “Ở đây cũng không có việc gì, ban ngày một người trông coi, đến giờ ăn có người đến thay. Ban đêm thì có hai người cùng canh, cứ hai canh giờ đổi một lần.”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Biết rồi/ Thế này đi, hôm nay ban ngày ta giúp các ngươi trông coi, ngươi trở về đi.”

“A! Như vậy sao được?” Sơn Hổ liên tục khoát tay.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trước người, hai tay khoác lên trên chuôi kiếm, rất nghiêm túc nói: “Vậy để ta đi tìm La tướng quân thương lượng một chút?”

“Uầy... được rồi!” Sơn Hổ gãi đầu một cái, dường như hơi sợ La An, xoay người ra khỏi đình nói: “Đến giờ cơm ta đưa cơm đến cho ngài.”

Ngưu Hữu Đạo cảm nhận được sự thuần phác của người ở đây, mỉm cười nói: “Không cần, nếu ai có ý kiến có thể đi hỏi quận chúa!” Thực ra tu vi của hắn hai ba ngày không ăn cũng không sao, cùng lắm là thể lực yếu đi một chút.

Sau khi đưa mắt nhìn Sơn Hổ hơi buồn bực đi xuống núi, Ngưu Hữu Đạo bắt đầu thưởng thức cảnh núi xung quanh, tiện thể quan sát địa hình, cuối cùng ngồi xuống khoanh chân trong đình, nhắm mắt điều tức. Đi trong mật thất ròng rã một ngày, đúng là hơi mệt thật...

“Mông bá bá!”

Dưới núi, một đám người nghênh đón, một nam tử tóc hoa râm ngồi trên chiếc xe lăn làm bằng gỗ, gương mặt gầy gò thanh nhã, ánh mắt ôn hòa hữu lực, toàn thân trên dưới chỉnh tề có thể nhìn thấy là một người rất kỷ luật, cẩn thận tỉ mỉ.

Thương Thục Thanh xuống kiệu, không để ý đến đau nhức nơi chân, chạy tới trước ngồi xổm bên cạnh, hốc mắt đỏ lên, có thể thấy rõ tình cảm với người này không hề bình thường.

Người này tên Mông Sơn Minh, vốn là đại tướng số một dưới trướng Ninh vương Thương Kiến Bá. Ộng là một nho tướng văn võ song toàn, về sau bị thương trong trận đại chiến một vạn Anh Dương Vũ Liệt vệ đối đầu mười vạn quân địch, hai chân bị tổn thương nghiêm trọng, trên cơ bản đã bị phế, không đứng dậy được nữa, đây chính là nguyên nhân ông phải ngồi xe lăn. Vốn Ninh vương muốn để ông an hưởng quãng đời còn lại, nhưng ông lo lắng về mối quan hệ giữa Ninh vương và triều đình, chủ động bỏ vinh hoa phú quý, mang theo người nhà tới đây ẩn cư, kết quả bất hạnh bị ông đoán trúng. Ở mức độ nào đó mà nói, ông tới đây ẩn cư ngược lại đã thoát được trận thanh tẩy kia của triều đình.

Bây giờ, chỗ bí mật này do ông phụ trách.

“Quận chúa trưởng thành rồi, không sao là tốt, không sao là tốt!” Mông Sơn Minh xoa đầu nàng, liên tục cảm khái, hốc mắt cũng có chút ướt át. “ Trước đó nhận được tin của tiểu vương gia nên biết quận chúa sắp tới, còn đoán sớm nhất phải hai ba ngày nữa mới có thể tới, không ngờ lại nhanh như vậy, không thể nghênh đón kịp thời rồi!”

“Mông bá bá khách khí rồi.” Thương Thục Thanh lắc đầu, trước đó nàng cũng không ngờ lại có thể đến nhanh như vậy, may là cả đường Ngưu Hữu Đạo cõng nàng đi, lộ trình ghập ghềnh vài ngày quả thật chỉ khoảng hai ngày là đến.

Có điều chuyện được Ngưu Hữu Đạo cõng đi, bản thân nàng khó mà mở miệng.

“Đi đường vất vả chắc mệt rồi nhỉ, đừng ngồi xổm ở đây nữa, có chuyện về nhà từ từ nói đi.” Thấy nàng ngồi xổm không được tự nhiên, biết chân nàng không thoải mái, Mông Sơn Minh phất tay.

Cả nhóm xoay người đi tới một viện tử giống như miếu đường, có thể nói đây là kiến trúc tốt nhất trong cả thôn này.

Trong chính đường rộng rãi, mùi hương hỏa nồng đậm, sau lư hương là một dãy đầy linh bài xếp theo dạng bậc thang, từng cái tên viết trên đó. Đây đều là bài vị của tướng lĩnh các đời, bài vị của Ninh vương Thương Kiến Bá và hai con trai cũng ở trên đó.

Thương Thục Thanh tiến lên dâng hương bái tế sau đó ngồi trên một cái ghế cạnh Mông Sơn Minh trong đại đường, kể những gì hai huynh muội trải qua sau khi Ninh vương qua đời, trong lúc nói chuyện không hề giấu diếm gì Mông Sơn Minh. những người khác đều bị Mông Sơn Minh cho lui, có một số việc không thể để quá nhiều người biết.

Thực ra tình hình đại khái Mông Sơn Minh cũng đã biết. Dù sao từ trước tới nay bên Lam Như Đình vẫn duy trì mật tín lui lại, nhưng có vài chuyện không tiện nói quá kỹ trong mật tín, chỉ có thể nói tương đối mù mờ, sợ kim sí không cẩn thận rơi vào tay người khác sẽ xảy ra chuyện, nên giờ dĩ nhiên phải hỏi cho thật kỹ.

Sau khi hai người hàn huyên một lúc, La An bước nhanh vào, muốn nói nhỏ với Mông Sơn Minh.

Mông Sơn Minh vươn tay giật mạnh râu quai nón của La An, trông thì nho nhã mà ra tay cũng nặng thật, khiến La An “ui dai” một tiếng.

Chát! Tay Mông Sơn Minh vừa đặt xuống liền tiện tay bộp lên má La An một cái: “Quận chúa đâu phải người ngoài, ngươi lén lút làm cái quái gì? Có lời gì không thể nói trước mặt quận chúa?”

La An xoa xoa gương mặt, xấu hổ: “Nhất thời không chú ý, quên mất.” Trông thì có vẻ là một đại hán thô lỗ râu quai nón nhưng trước mặt Mông Sơn Minh thì vô cùng đường hoàng.

Thương Thục Thanh hé miệng cười một tiếng: “Xem ra võ nghệ trên tay Mông bá bá không hề giảm đi.”

“Tàn phế rồi, không được nữa rồi.” Mông Sơn Minh cười khoát tay, quay đầu hỏi La An: “Chuyện gì, nói đi.”

La An: “Người tới cùng quận chúa đi lung tung khắp thôn, có nhiều chỗ không biết có nên cản lại không?”

Thương Thục Thanh nghe xong liền biết là nói Viên Cương.

Mông Sơn Minh lạnh nhạt nói: “Vương gia có thể để người này tới dĩ nhiên là người tin tưởng được, có gì mà phải cản. Đi thông báo một tiếng, đừng để gây ra hiểu lầm gì.”

Thương Thục Thanh cũng bồi thêm một câu: “Với hắn đúng là chẳng có gì phải giấu diếm cả, đã tới rồi thì có một số việc không thể giấu được nữa.”

La An lập tức bước nhanh rời đi.

Mông Sơn Minh cũng lập tức chú ý đến vấn đề này. “Nhìn thấy quận chúa quá kích động suýt quên mất, nghe nói đệ tử quan môn của Đông Quách tiên sinh cũng tới, vì sao không thấy lộ diện?”

Thần sắc Thương Thục Thanh có vẻ ngưng trọng. “Chắc là có việc, trong mật đạo gặp chút phiền phức...” Nàng kể lại tình huống bất ngờ gặp phải trong mật đạo.

Vẻ mặt Mông Sơn Minh cũng ngưng trọng: “Lại có cả quỷ mị ký túc trong đó, nếu không diệt trừ sợ là có chút phiền phức.”

Thương Thục Thanh: “Nếu như ta đoán không nhầm, hắn không xuống núi là để giải quyết việc này.”

Mông Sơn Minh: “Có nắm chắc không, có cần cử người đi phối hợp không?”

Thương Thục Thanh: “Nếu hắn đã hành động thì chắc là nắm chắc.”

Mông Sơn Minh lo lắng nói: “Trong mật đạo chưa từng giao thủ, không biết năng lực đối phương nông sâu thế nào, quận chúa lấy gì mà có thể chắc chắn như vậy?”

Thương Thục Thanh: “Mông bá bá, người có chỗ không biết. Vị đệ tử quan môn của Đông Quách tiên sinh này có lẽ không phải người có tu vi cao nhất trong số đệ tử của ông ấy, nhưng năng lực tuyệt đối mạnh nhất. Kể ra, hắn vốn là chưởng môn đương nhiệm của Thượng Thanh tông...” Thương Thục Thanh kể lại chuyện Ngưu Hữu Đạo bị giam lỏng ở Đào Hoa nguyên, mình đã mời hắn xuống núi như thế nào, chuyện xảy ra ở Nam Sơn tự, Ngưu Hữu Đạo lại giúp Thương Triều Tông kết hôn như thế nào, nhờ Phượng Lăng Ba để đặt chân ở huyện Thương Lư như thế nào, về sau làm thế nào đi tới đây... kể hết từ đầu chí cuối.