"Lão gia, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Người mà tôi cử đi như thể đã bị bốc hơi rồi vậy", quân sư thận trọng nói.

Bởi vì quân sư không thể liên lạc với những người mà hắn cử đi, hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Có nghĩa là nhiệm vụ thất bại rồi, đúng không?”, Hướng Kim Cường lạnh lùng hỏi.

Quân sư thận trọng gật đầu.

"Phế vật! Phế vật cả!"
Hướng Kim Cường tức giận, đập mạnh ly rượu trên tay xuống đất, những mảnh thủy tinh vỡ trộn với rượu đỏ bắn tung tóe ra xung quanh.

Trong cơn tức giận, mọi người trong toàn bộ phòng khách đều cúi đầu không dám nói lời nào, đến thở cũng không dám thở mạnh,mọi người đều biết tính tình của Hướng Kim Cường, nếu giờ đụng vào ông ta, không chết thì cũng bị lột da.

Lúc này, quân sư mới ngẩng đầu lên một cách thận trọng: "Lão gia, tôi đang nghĩ những người mà tôi đã cử đi không…không phải đã chết hết rồi đấy chứ".

"Người chết thì phải thấy xác! Đi tìm cho tôi! Thành phố Thanh Dương là địa bàn của tôi, tôi không tin là không tìm thấy!", Hướng Kim Cường nói.


“Vâng, vâng, tôi sẽ đi làm ngay đây ạ!”, Quân sư gật đầu.

“Nhân tiện, lão gia, chúng ta có cần phải tiếp tục phái người đi ám sát Lâm Vũ đó nữa không?”, Quân sư hỏi.

Hướng Kim Cường liếc mắt nói: "Cho đến khi điều tra rõ nguyên nhân, tạm thời sẽ không động thủ, để cho nó sống thêm vài ngày".

Mặc dù Hướng Kim Cường rất muốn xé Lâm Vũ ra thành trăm mảnh.

Tuy nhiên, vụ ám sát lần này không thành.

Người được phái đi mất liên lạc không rõ lý do, Hướng Kim Cường không dám hành động hấp tấp cho đến khi điều tra được nguyên nhân.

Hướng Kim Cường có thể phát triển đến mức như ngày nay, ngoại trừ sự xấu xa và độc ác, cũng có sự cẩn trọng nhất định, nếu không thì đã bị quật ngã từ lâu rồi.

...!
Đại học Thanh Dương.

Giờ đã vào giờ học, sau khi Lâm Vũ trở về trường liền đi thẳng vào phòng học.

"Dừng lại!"
Khi vừa đi tới cửa phòng học, một nam một nữ ngăn Lâm Vũ lại, bọn họ đeo bảng hiệu của hội sinh viên.

Cậu trai cạo sau đầu, cô gái nhuộm tóc tím.

"Cậu là Lâm Vũ đúng không? Tôi tự giới thiệu một chút.

Tôi là trưởng ban học tập của hội sinh viên, Ngô Tuấn", cậu trai ngẩng đầu lên.

"Lại là một người của hội sinh viên khác sao? Tìm tôi làm gì? Nói đi", Lâm Vũ lạnh lùng nói.

Đối với những cán bộ hội sinh viên này, Lâm Vũ chả có chút hứng thú nào với họ.


Khi Ngô Tuấn nhìn thấy thái độ của Lâm Vũ đối với mình, sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên ảm đạm.

Cô gái tóc tím bên cạnh còn mắng mỏ nói:
"Cậu kia, cậu dám nói chuyện với lãnh đạo của chúng tôi như thế à, cậu chán sống rồi à?"
"Haha, trưởng ban học tập, lại còn lãnh đạo? Chán sống rồi á? Haha", Lâm Vũ không nhịn được cười.

Nếu là trước đây, Lâm Vũ có khi còn e ngại những người gọi là cán bộ hội sinh viên này.

Nhưng bây giờ, Lâm Vũ nghĩ lại đều thấy nực cười, cán bộ của hội sinh viên làm sao có thể làm mưa làm gió được? Nực cười vô cùng!
Với thân phận hiện tại của Lâm Vũ, anh cũng không coi Ngô Tuấn ra gì.

“Cậu kia, cậu vênh đấy nhỉ, chả trách Trịnh Hải kêu tôi xử lý cậu”, Ngô Tuấn chế nhạo.

Ngô Tuấn và Trịnh Hải là bạn, Trịnh Hải tìm đến Ngô Tuấn trước khi nghỉ học, đã dặn Ngô Tuấn để mắt đến Lâm Vũ.

Một khi Lâm Vũ vi phạm nội quy của trường, sẽ nhân cơ hội xử lý Lâm Vũ, tốt nhất là xử lý Lâm Vũ cho đến khi anh bị đuổi học.

"Trịnh Hải? Có phải là Trịnh Hải, trưởng ban đối ngoại không?", Lâm Vũ không nhịn được cười khi nghe tên Trịnh Hải.

Lâm Vũ vẫn còn nhớ buổi livestream ăn cứt của Trịnh Hải.

Dừng lại một chút, Lâm Vũ tiếp tục:
"Nếu đã như vậy, anh tới đây là muốn trả thù cho Trịnh Hải à, anh muốn bới móc tôi à?"
"Tôi ở đây không phải để tìm lỗi, tôi chỉ làm việc theo quy định thôi.


Tôi thấy gần đây cậu thường xuyên nghỉ học, trốn tiết đã hơn 30 giờ rồi.

Theo quy định của nhà trường, trong một năm học nếu trốn tiết hơn 10 giờ thì sẽ bị phạt, hơn 30 giờ sẽ bị đuổi học!”, Ngô Tuấn tự hào nói.

"Đuổi học tôi à? Anh có quyền này à?", Lâm Vũ cười lạnh.

Lâm Vũ biết rằng Ngô Tuấn đến đây để trả thù cho Trịnh Hải.

"Cậu kia, một trong những nhiệm vụ của ban học tập của chúng tôi là điểm danh và kiểm tra những học sinh nghỉ học.

Tôi đã ghi lại thời gian nghỉ học của cậu.

Tất cả đều đã được ghi vào sổ rồi.

Chỉ cần tôi báo cáo, nhà trường sẽ nêu cậu làm gương rồi đuổi học cậu!"
Ngô Tuấn vừa cười vừa giơ cuốn sổ điểm danh trên tay lên..