Hạ Nam Chi ăn xong hai con cá kia.
Ngày hôm sau bị đạo diễn Dương Dực triệu tập vào đoàn làm phim. Cảnh quay lần này, bên tư bản sẽ trực tiếp cung cấp một biệt thự kiểu Trung Quốc cổ ở sâu trong công viên rừng rậm ngoại ô thành phố, ngay cả phim trường Hoành Điếm cũng không có tác dụng, tất cả bài trí trong phim đều xa hoa lãng phí nhất.
Theo lời của Đàm Tụng thì, mỗi lần Dương Dực chọn người đầu tư, ánh mắt còn tốt hơn gấp vạn lần so với chọn diễn viên.
Sau một trận mưa to, nhiệt độ giữa hè nóng bức cũng giảm đi không ít.
Vẫn chưa quay phim.
Hạ Nam Chi ngồi trên ghế mây ngoài ban công, phe phẩy chiếc quạt để ngăn ánh nắng vàng nhạt xuyên qua kẽ lá cây chiếu tới đây, sợi tua rua rũ xuống lặng lẽ lướt qua gương mặt nhu hòa của cô, có chút ngứa ngáy.
Cô hơi nghiêng mặt, phát hiện Đàm Tụng đang ngồi xổm trên ghế thấp nhìn cô hồi lâu.
“Mấy ngày nay em không ở bên căn chung cư nhỏ của công ty đúng không?”
Giọng nói gần như chắc chắn này khiến đầu ngón tay đang nắm xương quạt của Hạ Nam Chi khẽ siết lại: “Hả?”
Đàm Tụng nhìn cô chăm chú, nói: “Mùi hương trên người em lạ lắm.”
Từ lúc anh ấy đảm nhiệm chức vụ quản lý của Hạ Nam Chi, vị mỹ nhân khiến cho các sếp lớn trong giới muốn mà không có được này đều tự mình lo liệu các việc ăn mặc ở đi lại, giống như chai nước hoa hồng trong căn chung cư kia, lúc nào dùng gần hết sẽ kịp thời bổ sung, cũng không thấy cô yêu cầu đổi sang hương khác.
Mà phản ứng vô thức nâng cổ tay trắng nõn như tuyết lên ngửi thử của Hạ Nam Chi càng chứng thực suy đoán của anh ấy không sai.
Hai giây sau.
“Anh Tụng.”
“Em có bí mật nhỏ bị anh phát hiện, định bắt anh ngậm miệng đúng không?”
“Không phải.” Hạ Nam Chi nhìn dáng vẻ nhíu mày của Đàm Tụng, cất giọng vô cùng chân thành: “Anh có muốn cân nhắc đổi nghề đi làm paparazzi không? Tương lai chắc hẳn đầy hứa hẹn hơn cái danh quản lý hạng ba này của anh đấy.”
Đàm Tụng giả vờ lạnh mặt muốn dỗi cô, ánh mắt lơ đãng lướt qua Thương Tuyển đã làm xong tóc trong phòng hóa trang, đang chậm rãi xuất hiện ở cầu thang gỗ trong phòng khách lầu một.
Nhân viên công tác trong ngoài đoàn làm phim đều đang bận rộn, anh ấy mặc một bộ áo quần thể thao màu đen trong phim, khóa kéo đến cổ, khuôn mặt trong trẻo hơi trắng bệch, chẳng chút né tránh đi thẳng tới đây.
Nụ cười trên môi Hạ Nam Chi cũng bỗng nhiên dừng lại: “Đàn anh Thương.”
So với cô còn nhớ rõ chuyện tuần trước ở dưới lầu chung cư bị phá ngang, tư thái của Thương Tuyển rất tự nhiên, ôn hòa nói với Đàm Tụng trước: “Đạo diễn Dương ở dưới lầu tìm cậu có việc bàn bạc.”
Bình thường Đàm Tụng nịnh nọt đạo diễn nhất trong đoàn làm phim, câu này còn tốt hơn cả thánh chỉ.
Chờ anh ấy bị đuổi đi, Thương Tuyển đón lấy ánh mắt đang híp lại của Hạ Nam Chi, cười cười nói: “Là thật sự có việc.”
Hạ Nam Chi: “Ồ.”
Nhìn cô chậm rãi nghịch chiếc quạt, Thương Tuyển dừng lại hai giây, trong đầu nghĩ đến tư liệu mà đoàn quản lý tra được đêm đó.
Người đàn ông ôm Hạ Nam Chi đi ngay lúc đó là người thừa kế của tập đoàn Tạ thị, cũng là nhà tư bản lớn nhất của bộ phim này —— Tạ Thẩm Ngạn.
Có thể khiến cho một người đã quen được người khác ngưỡng vọng tự hạ mình tới dưới lầu chung cư, chỉ vì gặp một nữ minh tinh hạng mười tám có thân phận khác biệt rõ ràng, quản lý Tông Nam đa mưu túc trí nhắc nhở anh ấy:
“Từ lúc ra mắt đến nay, tài nguyên của Hạ Nam Chi có thể nói là bị hạn chế tối đa, theo lời đồn ở Tinh Kỷ thì cô ấy bị các vị sếp tổng từng theo đuổi phong sát, mà nhìn cô ấy cũng không giống như có bối cảnh hay chỗ dựa… Trong tình huống như vậy vẫn có thể bám vào Tạ Thẩm Ngạn, chứng tỏ thủ đoạn của cô ấy rất thông minh, anh bớt chọc vào thì tốt hơn…”
Những âm mưu đấu đá trong giới giải trí đã sớm khiến cho Thương Tuyển nhìn mà mệt mỏi, không hiểu sao, anh ấy lại không thích cách nhìn của đoàn đội đối với Hạ Nam Chi.
Cho dù cô có quan hệ gì với vị họ Tạ kia đi chăng nữa.
Vậy chắc chắn cũng là có điều gì đó khó nói.
Thương Tuyển tự tẩy não xong, bỗng nhiên hạ giọng nói với Hạ Nam Chi: “Đêm đó tôi đã dặn dò người trên xe là không được truyền tin lung tung ra ngoài… Cô cứ yên tâm.”
Hạ Nam Chi không ngờ thân là diễn viên tuyến mười tám, lần đầu tiên bị dính scandal tình ái mà còn cùng với Tạ Thầm Ngạn nữa chứ.
Hai người đang trò chuyện thì một diễn viên mới vào vai nam thứ trong phim cũng đến gần chào hỏi, anh ta đeo cặp kính màu bạc viền nhỏ, nhìn qua hơi giống ‘lưu manh giả danh trí thức’. Có lẽ là diễn xuất của Hạ Nam Chi thường xuyên được tổ đạo diễn khen ngợi, không ít người đã lén lút lấy chuyện này ra làm đề tài tán gẫu, đều đặt cược là thể nào cô cũng sớm được vào dòng chính, vậy nên ai ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho cô trước.
Thấy ảnh đế cũng đang ở đây.
Anh ta xoay chuyển đầu óc: “Chúng ta chụp ảnh chung đi.”
Chờ dưới lầu thông báo công tác quay phim bắt đầu.
Hạ Nam Chi vịn ghế mây đứng lên, phe phẩy quạt chuẩn bị đi qua.
Đàm Tụng cầm kịch bản xuất hiện: “Người đẹp, bên Dương Dực tìm anh đúng là có việc… Tuần sau anh ấy muốn dựng cảnh, bảo em mặc trang phục diễn lên sân khấu hát một đoạn Côn khúc.”
Hạ Nam Chi ở dưới bóng cây hứng nắng lâu, còn tưởng mình bị ảo giác: “Anh đăng ký diễn thêm cho em rồi à?”
Trước khi quay cô đã thuộc làu làu nội dung của bộ phim, quay đến hậu kỳ, nam thứ với bản chất chống đối xã hội và tính cách u ám lại mê đắm phi di sản Côn Khúc, nên đã sinh ra sở thích giết hại những cô gái diễn bộ môn này. Để tiếp cận anh ta, nữ chính bị mắc bệnh ung thư có tính cách khác với em gái chỉ cần ở tiệc rượu lắc quạt lộ mặt phản kích một lần là được.
Sao tự nhiên diễn tới một nửa, lại ép buộc cô nhận thêm cảnh này chứ?
“Anh cũng đâu có so hơn tính thiệt gì…” Đàm Tụng thân là quản lý có năng lực nghiệp vụ ‘áp chót’ trong toàn bộ công ty, đức tính hiếm có trên người là nhận rõ năng lực. Anh ấy nói thật: “Không phải em học hí khúc sao, Giang Nhược Nghênh lại là một nữ phụ được nhét vào đoàn như một vật trang trí. Hiện tại cô ta đang đau đầu vì chuyện bị phong sát liên lụy, nên đã xin đoàn làm phim nghỉ dài hạn không đến nữa, bên tổ đạo diễn tạm thời không hẹn được các diễn viên Côn Khúc hợp mắt, bèn nghĩ tới em.”
Trong thời gian quay phim, Hạ Nam Chi rất ít chú ý đến dư luận bên ngoài, đương nhiên cũng không để ý đến tình hình của Tinh Kỷ.
Đàm Tụng nói: “Mặc dù là thêm cảnh quay, lúc nam thứ say rượu rồi có hồi ức với em gái sẽ đổi thành bóng dáng em lên sân khấu, nhưng em chỉ xuất hiện để giải cứu tình hình thôi… Nghe lời anh diễn cho tốt, chờ phim công chiếu, sau này hợp đồng phim và thông cáo của em chắc chắn sẽ rất mượt mà.”
Tiếng người huyên náo ngoài biệt thự bỗng trở nên yên lặng, cách vài giây sau, Hạ Nam Chi nhướng hàng mi, đồng tử trong veo lấp lánh lại nhiễm chút đau khổ: “Bình thường em ngâm vài câu thì được.”
Đàm Tụng không hề phát hiện, vỗ tay tâng bốc: “Ngâm vài câu đã là tuyệt vời nhất thế gian rồi!”
Hạ Nam Chi thoáng khựng lại, trước khi tổ đạo diễn thúc giục quay phim, cô đi dọc theo cầu thang, nhẹ nhàng nói một câu: “Nhưng lên sân khấu hát, em không thể nào cất tiếng được.”
…
Hoàng hôn chìm về phía tây, nhoáng cái đã đến lúc màn đêm buông xuống.
Trên tầng cao nhất của khách sạn quốc tế Tinh Nguyên Tứ Thành, một câu lạc bộ ngoài trời riêng tư chuyên dành cho các thương nhân giàu có.
Chân nến được thắp sáng bằng vài ngọn nến hình hoa hồng, qua khúc xạ của lan can thủy tinh, kết hợp với cảnh đêm rực rỡ của những tòa nhà cao tầng phía xa xa, tạo thành một dòng sông sao tráng lệ. Trên chiếc trường kỷ dài đặt trên sân thượng, Tạ Thầm Ngạn mặc âu phục thiết kế riêng có vài phần lười biếng ngồi đó, lộ ra nửa đoạn xương cổ tay trắng lạnh không đeo đồng hồ, ngón tay thon dài đang bưng một ly rượu mạnh thêm đá.
Cho dù là giờ tan tầm, Lam Anh cũng không quên giữ vững chức vụ, đưa bản thông cáo báo chí về việc chuyển giao thời đại của tập đoàn Tạ thị cho anh xem qua, thuận thế nhắc tới chuyện đám cưới: “Thái độ của Hạ Tư Phạm tạm thời là không công bố tin kết hôn, nói không chừng ngày nào đó sẽ đổi em rể mới.”
Ngón tay thon dài của Tạ Thẩm cầm máy tính bảng lạnh lẽo, cụp mắt im lặng xem một lúc.
Sau đó, đôi môi mỏng tràn ra tiếng cười nhạo: “Đổi ai?”
Lam Anh nào dám chọn đại một người từ trong đám bạn thân thời thơ ấu của Hạ Nam Chi để ứng phó cho xong việc này. Kỳ thật nguyên văn lời nói của Hạ Tư Phạm còn quá đáng hơn, chỉ là cô ấy bóp đầu bỏ đuôi, để lại mấy chữ cuối cùng mà thôi.
Đôi môi xinh đẹp đang muốn mở miệng.
Tạ Thẩm lướt qua màn hình, không cẩn thận chuyển tới tin nhắn mới nhảy ra trên Wechat.
Trong ảnh, Hạ Nam Chi cầm quạt trong tay đang làm ổ trên chiếc ghế mây ngoài ban công nào đó của biệt thự cổ, hai bên trái phải của cô là nam chính và nam thứ trong đoàn làm phim.
Không khí ngưng trệ trong nháy mắt.
Lam Anh thẳng thắn nhận sai: “Tôi thừa nhận, là tôi tự tiện nhét ‘thần báo bên tai’ vào đoàn làm phim, haha, cũng là vì muốn quan tâm đến cuộc sống quay phim của công chúa điện hạ chúng ta.”
Ai ngờ trợ lý bên cạnh Dương Dực lại không có mắt nhìn, chuyện gì cũng gửi đến đây.
Ánh mắt bình tĩnh thờ ơ của Tạ Thầm Ngạn nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng đỏ trên tấm ảnh một lát, sau đó, anh không nhẹ không nặng ném máy tính bảng lên bàn trà.
Đúng lúc này.
Ôn Kiến Từ được hẹn tới dự hội nghị cuối cùng cũng xuất hiện, ngón tay thon dài như ngọc thưởng thức mấy tấm danh thiếp được phụ nữ ở câu lạc bộ đưa tới.
Đôi mắt phượng làm điên đảo chúng sinh của anh ấy từ trước đến nay rất sắc bén, lướt qua màn hình sáng trưng chưa tắt kia, nhíu mày: “Trình độ của vị thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ này thật sự khiến tôi thấy mãn nhãn. Một năm trước thì nhận lầm cậu thành tên điên Tạ Thầm Thời kia, đến thư tình mà cũng có thể đưa nhầm người, còn ngang nhiên ở trong giới giải trí ăn chơi tiêu sái như vậy. Thầm Ngạn, cậu vẫn mặc kệ sao?”
Thư tình?
Trên mặt Lam Anh thoáng vẻ kinh ngạc, quay người qua.
Trong chớp mắt, cô ấy như chợt nhận ra điều gì đó ——
Thảo nào lúc Tạ Thầm Ngạn và Hạ Nam Chi ở trước mặt gia tộc quyết định hôn sự, mối quan hệ thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau lại trở nên xa cách. Khi đó trong giới vẫn không ai giải thích được, rõ ràng hai người này đều muốn trở thành vợ chồng thân mật cùng giường chung gối, sao đột nhiên lại ẫm ĩ náo loạn thành như vậy?
Không ngờ còn có chuyện gửi nhầm thư tình???
Ôn Kiến Từ như có như không liếc nhìn Lam Anh đang ăn dưa, nhếch khóe môi mỏng nói: “Lam Anh, cô thế này là chưa làm tròn chức trách thư ký đâu nhé, chuyện này mà cũng không biết, khó trách năm đó Tạ Thầm Thời vội vã đuổi cô đi.”
Vị này, cái miệng đúng là của nợ mà.
Lam Anh bị nói trúng tim đen nhưng vẫn giữ phong thái tao nhã:
“Sếp Ôn, anh nói vậy là làm tổn thương lòng tự trọng của tôi rồi, phải chịu trách nhiệm đấy.”
Dù sao bắt nạt người tàn tật cả hai tai cũng đâu văn minh đúng không?
Ôn Kiến Từ ngồi xuống chiếc sô pha màu đen bằng da thật đối diện, tư thái thoải mái tùy ý xem cô ấy biểu diễn.
Sau đó, anh ấy mỉm cười nói: “Con người tôi không có đạo đức gì đâu, đừng mong phủ đầu tôi.”
Lam Anh vẫn duy trì vẻ tao nhã.
Ngược lại, Tạ Thầm Ngạn lạnh nhạt liếc mắt nhìn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nhắc nhở: “Cậu nhàm chán quá à?”
Ôn Kiến Từ lúc này mới thu lại vẻ trêu chọc, cầm lấy hộp thuốc lá châm một điếu, miễn cưỡng hỏi: “Hẹn tôi tới đây làm gì?”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Thầm Ngạn ẩn trong làn khói lượn lờ, lúc ngước lên, con ngươi như ngọc đen bị một thứ cảm xúc rất nhạt bao phủ: “Tuần trước ở hội đấu giá Hồng Kông, cậu kiếm được một viên hồng ngọc đuôi cá đúng không?”
“Hả?”
“Ra giá đi.”
Ôn Kiến Từ sửng sốt một giây, không ngờ sở thích sưu tầm châu báu của anh vẫn chưa thay đổi, bèn thờ ơ nói: “Muộn một bước rồi.”
Vừa vặn chiếc tủ thấp bên cạnh có một quyển tạp chí thời trang.
Đầu tàn thuốc của anh ấy chỉ về phía nữ minh tinh tạo hình thiên nga đen kiêu ngạo trên mặt bìa tạp chí: “Gần đây gặp được một người rất thú vị… Tặng cho cô ấy rồi.”
Ly rượu trong tay Tạ Thầm Ngạn hơi lắc lư, tầm mắt dừng lại vài giây.
Lướt qua ba chữ Hạ Úc Phỉ in ở góc trái tạp chí, bỗng bày ra vẻ mặt tự nhiên tặng anh ấy một câu: “Cậu cút là được rồi đấy.”
“Thứ bạt bẽo vô tình.”
*
Hạ Nam Chi rất nóng, bàn tay trắng nõn ló ra khỏi tấm chăn mỏng trên giường, bất cẩn đụng phải trang phục thêu màu hồng nhạt bên cạnh, sợi tơ ma sát qua da thịt trắng nõn của đầu ngón tay, dường như lau sạch màu son đỏ chôn sâu trong ký ức.
“Tiểu Lý Nhi, đoàn Côn khúc không thể giải tán, con và Kinh Thước phải bảo vệ nó.”
Điều không thể nào xua tan khỏi giấc mơ là những lời dặn dò đau buồn của sư phụ lúc hấp hối.
Hạ Nam Chi bất lực nhìn Phù Tâm Yên đang nằm trên xe lăn, dưới cơn bệnh lâu ngày, cho dù lúc trẻ làn da có đẹp đến đâu cũng bị hủy hoại, chỉ còn lại một ảo ảnh khiến người ta không thể nắm bắt.
Cô vô thức dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào đầu gối, muốn tìm kiếm sự ấm áp.
“Tiểu Lý Nhi đâu rồi?”
“Ở đây ạ.”
“Lâm Kinh Thước… Kinh Thước, con là đàn chị, phải chăm sóc con bé thật tốt đấy.”
“Tiểu Lý Nhi của sư phụ, cả đời này sư phụ hối hận nhất là để con bước lên sân khấu và tạo nên tiếng vang lớn… Con đừng sợ, con đường sau này, để đàn chị thay con bước đi trước một bước.”
“Tiểu Lý Nhi đâu rồi?”
“Ở đâu?”
Hư ảnh kia dần dần phai nhạt, chỉ có một chút màu đỏ tươi như chu sa tràn ra từ đôi môi bà ấy là khắc sâu trong trí nhớ cô.
“Ở đây ạ.”
Lông mi Hạ Nam khẽ run rẩy, chợt tỉnh giấc với hàng nước mắt chảy dài trên mặt.
Cô yên lặng nằm trên giường khách sạn, bốn bức tường xung quanh là đá cẩm thạch trang nhã điêu khắc hoa văn lơ lửng, màn lụa trắng lẳng lặng buông xuống, chiếc váy ngủ màu trắng trên người cô lại càng thêm bắt mắt, giống như chấm tuyết nhỏ trôi nổi trong màn đêm yên tĩnh.
Sau một lúc lâu.
Tư thế nằm nghiêng cứng ngắc của Hạ Nam Chi vẫn không thay đổi, hai mắt đẫm lệ thất thần nhìn trang phục diễn và vương miện kim cương đặt ở một bên trước khi ngủ.
Mấy ngày nay ở đoàn làm phim Dương Dực quyết tâm chỉ định cô, còn đến rạp hát thuê trọn bộ trang phục, nhưng không tìm diễn viên Côn Khúc khác thay thế.
Hạ Nam Chi bị đạo diễn và quản lý nhà mình thuyết phục, không biết nên từ chối thế nào, đành phải đáp ứng.
Không ngờ ban đêm lại nằm mơ thấy Phù Tâm Yên.
Tên húy và giọng nói của sư phụ làm chóp mũi cô bỗng chốc cay cay, dù làm thế nào cũng không thể điều chỉnh lại tâm trạng.
Theo bản năng cơ thể, cô vươn tay cầm lấy máy bàn trên tủ đầu giường bên cạnh.
Vô thức ấn một dãy số quen thuộc nhất.
Một giây sau khi điện thoại được kết nối, Hạ Nam Chi mới tỉnh táo lại.
Đáng tiếc đã muộn.
Giọng nói lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn lộ ra vẻ mệt mỏi, tích chữ như vàng: “Nam Chi?”
Hạ Nam Chi rũ mắt nhìn là máy bàn, giọng mũi nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh biết là tôi?”
Vốn tưởng Tạ Thầm Ngạn sẽ nói rằng, nửa đêm canh ba ngoại trừ cô ra thì còn ai nhàm chán gọi điện thoại quấy rầy giấc ngủ của người khác.
Ai ngờ.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, tựa như đang thì thầm bên tai: “Tiếng thở d,ốc rất quen tai.”
Có lẽ là đoán được cô sẽ không trả lời, anh lại thờ ơ hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Nam Chi vùi trong chăn bất động, gương mặt tinh xảo sau khi tỉnh ngủ bị mái tóc ẩm ướt dính bết, ngay cả đuôi mắt nhuốm màu son đỏ cũng hơi ướt át: “Em muốn anh ở bên em.”
Trong điện thoại bỗng chốc rơi vào im lặng, không ai nói thêm một chữ nào nữa.
Vài giây sau.
“Tạ Thầm Ngạn, nếu anh có thể ở bên em suốt đêm như khi còn bé, em sẽ có qua có lại đáp ứng làm một việc cho anh.” Cô biết khách sạn này có vị trí địa lý cùng chỗ anh ở, một bắc một nam, cô cố ý nói như vậy là vì muốn quấy nhiễu nhau, cho đêm nay không ai được ngủ ngon.
Trên miệng Hạ Nam liên tục thốt ra nhiều điều kiện mê người.
Cho đến ba phút sau.
Tạ Thầm Ngạn chậm rãi thông báo cho cô biết: “Mở cửa.”