Lãnh Bá Siêu vẻ mặt mệt mỏi cuối cùng cũng được trở về nhà.

Vừa về đến nơi anh đã đi thẳng lên trên lầu.

Ngay khi anh mở cửa bỗng giật mình vì Vệ Ngữ Đồng lao đến, giọng nói đầy năng lượng mà đưa chiếc hộp nhỏ về phía anh:
- "Tôi tặng anh đấy.

Cái này do chính tay tôi làm cho nên không được đẹp lắm."
Nói rồi, cô đặt nó vào lòng bàn tay Lãnh Bá Siêu khiến anh có chút bất ngờ mà nhìn cô chằm chằm, thắc mắc hỏi:
- "Sao cô biết hôm nay là sinh nhật tôi?"
- "Hả???"
- "Ngay cả bạn bè thân thiết tôi cũng chưa nói cho họ biết, chỉ có mỗi người trong nhà biết thôi."
Phía bên ngoài, Lãnh phu nhân khẽ đưa tay che miệng cười thầm, một lúc sau lặng lẽ rời đi.

Đột nhiên, Vệ Ngữ Đồng cảm thấy có chút ngượng ngùng vì nhận ra điều này.


Bởi vì, món quà cô tặng cho anh thực ra là vì nó quá đỗi xấu xí nên gửi nhờ chỗ anh tạm, đâu ngờ tình hình lại đi theo hướng khác.

Liền lập tức, cô đưa tay toan giành lại chiếc hộp, thế nhưng người trước mặt đã cho vào túi, anh nói:
- "Cảm ơn.

Đây là món quà sinh nhật đầu tiên tôi nhận được ngày hôm nay."
- "Tôi nói trước là nó xấu lắm đấy."
- "Không sao.

Chẳng phải tự tay cô làm à?"
Dứt lời, anh xoay người đi vào phòng tắm, khóe môi lúc này không giấu nổi niềm hạnh phúc mà nở nụ cười tươi.

Bao nhiêu mệt mỏi trong người bỗng chốc tan biến sau khi nhận được món quà này.
Thân ảnh săn chắc chậm rãi ngồi vào bồn tràn ngập nước ấm.

Lãnh Bá Siêu miệng cười không ngớt mà nhớ lại những gì Vệ Ngữ Đồng đã nói:
- "Tôi tặng anh đấy.

Cái này do chính tay tôi làm cho nên không được đẹp lắm."
Anh nhìn sang chiếc hộp nhỏ đang đặt trên kệ nằm cạnh bồn tắm mà đưa tay với lấy, sau đó cẩn thận mở ra.

Vừa nhìn thấy chiếc móc khóa vịt lai gà của cô mà không nhịn được cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

Mắt nhìn chăm chăm vào món quà nhỏ, niềm hạnh phúc không giấu nổi trên gương mặt, Lãnh Bá Siêu lẩm bẩm nói:
- "Lần đầu làm như vậy cũng xem như đẹp lắm rồi.


Huống hồ cô ấy cũng đã cất công tận ba tiếng để tặng nó cho mình cho nên mình phải giữ gìn thật cẩn thận mới được."
Về phía Vệ Ngữ Đồng, trong lòng cô không khỏi bức rức mà thi thoảng nhìn về phía phòng tắm.

Hiện tại đã hơn hai tiếng mà người bên trong vẫn chưa ra khiến cô hình dung cảnh tượng Lãnh Bá Siêu nổi giận đùng đùng ngay khi nhìn thấy chiếc móc khóa.
- "Diệp Linh Lang, sinh nhật tôi mà cô lại tặng món quà dị thường này sao? Để trừng phạt, tối nay cô sẽ không được tham gia bữa tiệc cùng với mọi người.

Ngay cả bánh kem cô cũng không được nhìn thấy và nằm ngủ dưới đất đến tận nửa năm cho tôi."
Vệ Ngữ Đồng giật mình mà trở về với thực tại.

Cô sợ hãi đến nỗi gương mặt nhiễu nhại mồ hôi mà tiếp tục nhìn về phía phòng tắm.

Lãnh Bá Siêu hiện tại vẫn chưa bước trở ra khiến cô càng thêm chắc nịch rằng anh đang rất tức giận ở bên trong mà chấp tay cầu khẩn.
- "Tôi muốn được ăn bánh, tôi không muốn nằm ngủ mãi dưới sàn nhà đâu."
Nhìn thấy đôi chân của người đang đứng im trước mặt.

Vệ Ngữ Đồng hoảng hốt mà lùi về sau, nhanh tay cầm lấy chiếc gối ôm chắn ngay phía trước mặt mình, lắp bắp nói:
- "Nếu anh không thích món quà đó thì tôi sẽ tìm thứ khác để tặng cho anh.

Xin anh đừng bắt tôi phải nhịn ăn bánh kem và ngủ dưới sàn nhà."
Nhìn người trên giường không ngừng run lên cầm cập khiến Lãnh Bá Siêu chỉ biết nở nụ cười đầy bất lực, anh nhẹ nhàng nói:

- "Tôi nói những lời nói đó từ lúc nào?"
- "Vừa mới lúc nãy.

Trong sự tưởng tượng của tôi."
Quả thật hết nói nổi cô gái này.

Liền lập tức, Lãnh Bá Siêu trèo lên trên giường, sau đó đưa tay nắm lấy cái gối ôm từ người trước mặt mà chậm rãi kéo ra.

Vệ Ngữ Đồng có chút níu kéo tuy nhiên chiếc gối đã nhanh chóng nằm trọn về phía anh.

Lãnh Bá Siêu từng bước nhích lại gần thì người con gái lại lùi ra xa.

Bất ngờ, anh vòng tay ôm chầm lấy cô, đầu tựa lên bờ vai người con gái, trầm giọng nói:
- "Sao tôi lại giận chứ? Không quan tâm món quà đó như thế nào, nhưng chỉ cần tự tay cô làm, tôi nhất định sẽ thích nó.".