Yến Khinh Vũ càng không gặp được nguy cơ như vậy, ý thức trống rỗng, phảng phất như nghĩ đến hình ảnh mình chết thảm.
Kinh hồn chớp mắt một cái, Khương Phàm đưa tay vung Yến Khinh Vũ lên, dùng sức đặt ở dưới người mình, kéo căng thân thể ngạnh kháng một kϊƈɦ tàn nhẫn này.
Ầm ầm!
Mặt đất lay động, bụi đất tung bay, kịch liệt va chạm tạo thành "Mộ đất" cao năm mét rộng hơn mười thước, đem hai người Khương Phàm mai táng tại bên trong.
Sắc mặt Hoàng Hùng dữ tợn chợt lảo đảo một trận, ngồi liệt trêи mặt đất, kịch liệt thở hổn hển.
Hắn vừa mới chém giết cùng mãnh cầm, bị trọng thương.
Nếu như không phải nghĩ muốn giết Khương Phàm, hắn đã chuẩn bị đồng quy vu tận cùng mãnh cầm.
Hắn liều mạng trọng thương, trốn vào trong sông, sau đó lưu lại vết tích, chờ Khương Phàm mắc câu.
Rốt cuộc...!Ông trời cũng mở mắt, tiểu tử này thật đúng là dò theo!
Hoàng Hùng hư nhược ngồi đó, ánh mắt một khắc đều không rời khỏi mộ đất trước mặt, đợi thời gian trôi qua.
Tiểu tử này mặc dù giảo hoạt lại khôn khéo, nhưng nói cho cùng vẫn là một hài tử Linh Anh cảnh, dựa vào thân man lực dùng Ô Cương Cung mà thôi, thời điểm chân chính mặt đối mặt thì hắn gánh không được một kϊƈɦ toàn lực của Linh Nguyên cảnh.
Bất quá vì lý do an toàn, chôn một hồi rồi tính.
Nếu như chết rồi, vừa tốt, nếu như không chết, cũng có thể từ từ nín chết.
Sau mười mấy phút, Hoàng Hùng chống người lên, đi vào trước mộ đất, hắn giơ tay lên, khống chế đất đá tản ra.
- Tiểu tử, ta để cho ngươi cuồng! Ngươi tốt nhất còn có một hơi, để gia gia ta đến hành hạ ngươi.
Nhưng trong đống đá trước hết nhất lộ ra ngoài không phải Khương Phàm, cũng không phải thi thể nát gì, mà là rất nhiều vỏ trứng, còn có dịch trứng sền sệt.
Khí tức sinh mệnh mênh ʍôиɠ thẩm thấu vào bên trong, giống như có thứ gì đó đang hấp thu lấy bọn chúng.
Sắc mặt Hoàng Hùng hơi biến, lập tức muốn lui lại.
Trong bụi đất mai táng đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét, Khương Phàm tung người lên, tay cầm Ô Cương đoản đao cứng rắn bổ về phía Hoàng Hùng.
Một khắc cuối cùng khi hắn bị mai táng đã vung ra tất cả trứng chim, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh nuốt luyện sinh mệnh nguyên khí, không chỉ có bảo vệ tính mệnh, càng là khôi phục nguyên khí.
Lực lượng vạn cân phun trào trêи hai tay, bổ ra một kϊƈɦ mạnh nhất.
Hoàng Hùng chật vật tránh đi, sau đó Khương Phàm lần nữa ra chiêu, xuất thủ như điện, đao thế dày đặc, cất bước phi nước đại, buộc Hoàng Hùng phải lùi lại.
Bành!
- Cút ngay cho ta!!
Hoàng Hùng đâm người vào trêи một cây đại thụ phía sau, tay phải nâng lên một kϊƈɦ, mặc dù vội vàng, phát ra năng lượng không mạnh, nhưng uy lực Linh Nguyên cảnh vẫn vô cùng đáng sợ, mênh ʍôиɠ bụi đất tung bay tới Khương Phàm.
Khương Phàm rơi xuống đất, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng như sao, nắm chặt Ô Cương đao lần nữa bổ đi tới.
- Ngươi còn lại bao nhiêu linh lực?
- Đủ để giết ngươi.
Hoàng Hùng tức giận, hét lớn một tiếng, văn ấn nham thạch trêи trán phát sáng, điều động toàn bộ năng lượng hội tụ về cánh tay phải:
- Liệt Sơn Chưởng!
Tiếng vang ầm ầm, Thổ nguyên lực hóa mênh ʍôиɠ thành bụi đất mãnh liệt mà ra, dẫn động mặt đất chung quanh đều băng liệt trêи diện tích lớn.
Đá vụn bay lên, bụi đất mãnh liệt, bên trong ngưng tụ ra chưởng ấn hoàn chỉnh đánh về phía Khương Phàm.
Trong khi Khương Phàm phi nước đại thì đột ngột nhảy mạnh, một phát bắt được chạc cây trước mặt trước khi bụi đất đá vụn oanh tới, tránh đi thế công mãnh liệt.
- Lão tử có linh lực, tiểu tử, ngươi thất sách.
Hoàng Hùng rống to, lần nữa bạo phát Thổ nguyên lực mênh ʍôиɠ, hóa thành đá vụn dày đặc không khác biệt gì kϊƈɦ trước mà oanh kϊƈɦ không trung.
Khương Phàm ở trêи chuyển qua một tán cây khác, mạo hiểm tránh né thế công.
- Tiểu tử, phụ mẫu ngươi là con khỉ sao?
Hoàng Hùng oán hận, kéo lấy thân thể trọng thương muốn đuổi theo.
Nhưng chợt có một tiếng tiếng vang kỳ quái, trước ngực mát lạnh, Hoàng Hùng đứng tại nơi đó hoảng hốt một lát, khó có thể tin mà cúi đầu, nhìn ngực nhô ra một mũi kiếm băng lãnh.
- Ta...!Còn sống đây.
Yến Khinh Vũ đứng phía sau hắn, toàn thân đầy đất đá, miệng đầy máu tươi, lại nắm gắt gao lợi kiếm, đâm xuyên qua thân thể của hắn.
- A! Hai người các ngươi… tiểu súc sinh!
Hoàng Hùng rống to, quay người muốn chụp về phía Yến Khinh Vũ.
Trong rừng lóe lên kình phong, Ô Cương Tiễn xoay tròn gào thét lao mà tới, xuyên thủng lồng ng.ực của hắn.
Khương Phàm ngồi xổm ở trêи tán cây xa xa, sau một tiễn đầu thì thuận thế bắn mũi thứ hai, thẳng đến lồng ng.ực Hoàng Hùng.
Bành!
Toàn thân Hoàng Hùng run rẩy dữ dội, ngực lại có nhiều lỗ thủng.
Tay hắn nâng lên hơi rung nhẹ, trước khi đụng vào Yến Khinh Vũ vô lực thả lỏng xuống.
Phù phù một tiếng, vị ác đồ Linh Nguyên cảnh này quỳ trêи mặt đất, cúi đầu, chết không nhắm mắt.
Yến Khinh Vũ lảo đảo mấy lần, lui lại ngồi dưới đất, nàng không có sức khôi phục mạnh như Khương Phàm vậy, nếu như không phải Khương Phàm dùng thân thể che cho nàng trước khi bị chôn, sau khi phá đất thì nhắc nhở tìm cơ hội tập kϊƈɦ, chắc nàng hiện tại còn đang hôn mê.
- Lần này, là chết thật.
Khương Phàm nhảy từ trêи cây xuống, rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.
- Để cho ta khôi phục một chút.
Yến Khinh Vũ hư nhược thở hào hển, một trận chém giết thảm liệt hôm nay có trình độ vượt qua mấy năm lịch luyện trước đó của nàng, nhưng nàng không có nửa điểm cao hứng, chỉ có cảm thấy may mắn như sống sót sau tai nạn.
Chuyện như vậy nàng tuyệt không muốn kinh lịch lần thứ hai.
Khương Phàm đi đến bên cạnh Hoàng Hùng, đảo mắt một chút, lấy xuống một chiếc nhẫn kiểu dáng cổ xưa từ trêи tay hắn:
- Đây là nhẫn không gian?
Yến Khinh Vũ nhìn lên.
- Hình như thế.
- Loại vật này không phải vô cùng đắt đỏ sao?
Khương Phàm biết loại nhẫn không gian trữ vật này, bình thường mà nói không gian cũng không lớn, lại vô cùng đắt đỏ, ngoại trừ những người có thân phận tôn quý, hoặc là cường giả cảnh giới cao thâm, còn không sẽ có rất ít người tiêu phí tiền tài để mua cái này.
- Bọn hắn thế nhưng là người của Sinh Tử môn, tàn sát vô độ, tính tình bạo ngược, nói không chừng là giết người nào đó mà giành được.
- Thứ này dùng như thế nào?
- Nhẫn không gian phổ thông sử dụng rất đơn giản, nhỏ máu nhận chủ liền có thể ý thức tương thông.
Khương Phàm lấy chút máu tươi từ trêи người, nhận chủ chiếc nhẫn, đang mong đợi có thể tìm được bảo bối gì..