Phó Cảnh Ngộ nói: "Bọn họ rất thích em."
Diệp Phồn Tinh không hiểu, "Tại sao?"
"Đại khái là bởi vì em đáng yêu đi!" Phó Cảnh Ngộ đưa tay, xoa xoa đầu của cô, "Người khác đối với ngươi tốt với em còn nghiên cứu tại sao?"
Bàn tay của anh rất ấm, Diệp Phồn Tinh bắt được tay anh, "Tôi thật sự không cần làm cái gì?"
"Nghe lời là tốt rồi."
"Ồ."
-
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ thẳng lúc ăn cơm, mới từ phòng đi ra.

Cô đẩy Phó Cảnh Ngộ tiến vào phòng ăn, ngồi xuống, Triệu Gia Kỳ cũng đi theo Cố Vũ Trạch tới.

Ở trước mặt người nhà họ Phó, Triệu Gia Kỳ cố gắng lộ ra ôn nhu, cùng Phó Cảnh Ngộ chào hỏi, "Thúc thúc tốt."
Phó Cảnh Ngộ vô cùng lãnh đạm đáp một tiếng.

Anh cầm khăn lông nóng trên bàn lên, giúp Diệp Phồn Tinh lau tay, hình ảnh trước mắt, nhìn đến Triệu Gia Kỳ có chút ngu dốt, cô biết Phó Cảnh Ngộ là cậu của Cố Vũ Trạch, chẳng qua là, Diệp Phồn Tinh cùng hắn cũng quá thân cận rồi đi?
Quả thật là giống như người yêu.

Bị không ai thèm chú ý đến, Triệu Gia Kỳ mỉm cười đối với Phó Cảnh Ngộ nói: "Cháu gọi Triệu Gia Kỳ, là bạn học của Diệp Phồn Tinh, lúc ở trường học, chúng cháu vẫn là bạn tốt."

Nghe được là bạn học của Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn một cái Triệu Gia Kỳ, "Bạn tốt?"
Triệu Gia Kỳ nói: "Đúng vậy, lúc trước Tinh Tinh còn thường xuyên tới nhà của cháu đây, đúng không, Tinh Tinh?"
Cô ta nói chuyện, đem đề tài chuyển hướng Diệp Phồn Tinh.

Diệp Phồn Tinh nhìn Triệu Gia Kỳ cười giống như bông hoa, không khỏi không thừa nhận, Triệu Gia Kỳ dài một mặt phi thường thân thiện, lại cộng thêm cô ta trời sinh có kỹ thuật diễn xuất, làm cho người ta cảm thấy cô ta là người tốt.

Lúc trước Diệp Phồn Tinh chính là bị cô ta lừa.

Khi đó Triệu Gia Kỳ đối với cô khá tốt, Diệp Phồn Tinh còn cho là mình gặp được tri kỷ, bây giờ nhìn lại, cô ở trong mắt Triệu Gia Kỳ, bất quá là đá lót đường để đến gần Cố Vũ Trạch.

Hiện tại, cô ta cố ý cùng mình bấu víu quan hệ, tám phần mười cũng là cái mục đích này đi!
Diệp Phồn Tinh nói: "Vâng, chúng ta trước kia là bạn tốt."
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, phát hiện thời điểm Diệp Phồn Tinh nói câu này rất không được tự nhiên.

Hoàn toàn không giống phản ứng khi đối mặt với bạn tốt.

Anh cũng không nói gì nhiều.


Ngược lại là mẹ Phó, nhìn thấy Cố Vũ Trạch một bên buồn bực, nói: "Nghe nói trước cháu tại khách sạn đuổi Tinh Tinh?"
Cố Vũ Trạch: "..."
Hắn mấy ngày nay mỗi ngày đều bị lải nhải, không nghĩ tới lúc này còn bị lấy ra giáo huấn.

Hắn không nói gì.

Mẹ Phó nói: "Đều nói người một nhà muốn chiếu cố lẫn nhau, cháu xem lại bản thân một chút...!Khi dễ người nhà, còn muốn nói cái gì."
"Vâng, cháu biết lỗi rồi." Cố Vũ Trạch bị lải nhải đến phiền, chỉ có thể thỏa hiệp, "Ngày đó cậu đã để cho cháu xin thứ lỗi.

Mọi người còn muốn cháu thế nào?"
Triệu Gia Kỳ ngồi ở bên người Cố Vũ Trạch, cầm lấy đũa, không thể tin được chính mình nghe được hết thảy, bọn họ lại để cho Cố Vũ Trạch hướng Diệp Phồn Tinh nói xin lỗi?
Cũng bởi vì việc lần trước Diệp Phồn Tinh bị đuổi?
Dựa vào cái gì?
Những người này đều là người nhà của Cố Vũ Trạch, có thể thoạt nhìn, bọn họ thật giống như càng thiên vị Diệp Phồn Tinh.

Triệu Gia Kỳ cảm giác chính mình tam quan đều bị lần nữa đổi mới.

Mẹ Phó nói: "Tinh Tinh bây giờ là mợ nhỏ của cháu, cháu dù không đồng ý con bé, con bé cũng là trưởng bối! Lần sau không cho phép lại khi dễ con bé, có nghe thấy không?"
Ba chữ mợ nhỏ, nghe vô cùng chói tai.

Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, mỗi lần nghe được ba chữ kia, hắn cảm giác chính mình cũng giống như bị kim châm.

Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên người Phó Cảnh Ngộ, an tĩnh ăn mấy thứ linh tinh, cũng không nói chuyện..