Cung nhân bên ngoài nghe thấy tiếng hét của Thái hậu, tưởng là thích khách nên vội vàng chạy vào cứu Thái hậu.

Trong phòng ánh sáng đỏ và khói đen, không nhìn rõ, cung nhân lần theo tiếng hét, cõng Dữu thái hậu ra.

Dữu thái hậu bị sặc khói ho khụ khụ, cố gắng bình tĩnh trở lại, không để ý đến khói dính trên mặt, nói: "Nhanh dập lửa đi, bên trong còn có người."

Thái giám vội vàng nói: "Nhanh, bắt thích khách!"

Dữu thái hậu tát vào mặt hắn ta một cái bạt tai: "Không có thích khách, là Tào phò mã. Đồ ngu còn không nhanh dập lửa cứu người!"

Vẫn chưa chiếm được hắn, không cam tâm.

Cung điện đi hỏa diệm sơn đến ngập trong nước, Vương Duyệt lúc này đã sớm nhảy ra khỏi cửa sổ chạy ra khỏi cung Vị Ương, chạy thẳng đến nơi của Quốc công Dữu Lượng đang ở.

Lúc này, người từ cung Vị Ương chạy đến báo tin thư phòng của Thái hậu bị cháy.

Thái hậu nhiếp chính là quân cờ quan trọng hơn tiểu hoàng đế, không thể mất. Dữu Lượng vội vàng dẫn người đến cung Vị Ương. Vương Duyệt lại gần nói: "Quốc cữu không cần đi, lửa là do ta phóng."

Dữu Lượng nghe vậy cho người lui ra ngay: "Xảy ra chuyện gì?"

Vương Duyệt bình tĩnh nói: "Thái hậu lấy tính mạng của mẫu thân ta ra uy hiếp, muốn ta làm nam sủng của nàng ta."

Cái gì? Dữu Lượng nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại, cho rằng bản thân mình đã nghe nhầm. Một người đàn ông thế gia kiêu ngạo như Vương Duyệt, bị người ta xem như nam sủng, nhất định là xấu hổ muốn chết. Sao Vương Duyệt vẫn còn bình tĩnh như vậy?

Tức giận đến cực điểm chính là bình tĩnh, Vương Duyệt nói: "Thái hậu thèm muốn ta từ lâu, đã tẩu hỏa nhập ma rồi, không đạt được mục đích thề không bỏ qua, nhất định phải giành được ta. Lần này ta phóng hỏa chạy trốn, lần sau không biết thái hậu sẽ dùng đến thủ đoạn gì nữa. Quốc cữu muốn bảo vệ danh dự của Dữu thái hậu, ngăn cản tin xấu phát tán, không muốn Lang Gia Vương thị chúng ta tấn công, vậy thì thỉnh Quốc cữu lập tức bảo vệ một nhà ba người chúng ta xuất cung trở về ngõ Ô Y."

Bà cô của tôi ơi! Tại sao nàng ta lại có thể làm ra được loại chuyện chiếm đoạt đàn ông nhà lành như vậy chứ!

Nàng ta là quả phụ cô độc, địa vị cao, về tình có thể tha thứ được. Nhưng không đụng ai, lại nhất định phải nhúng chàm Vương Duyệt!

Chờ Dữu thái hậu tỉnh táo lại, quyết giam giữ một nhà ba người Vương Duyệt thì đã muộn rồi.

Không thể nuông chiều Thái hậu được nữa, nếu không toàn bộ Dữu gia sẽ bị kéo vào. Dữu Lượng quyết định dứt khoát nói: "Ngươi ngồi xe bò của ta, ta sẽ đích thân đưa các ngươi về."

Vương Duyệt biết mình đã tìm đúng người. Dữu thái hậu muốn hắn, nhưng Dữu Lượng thì muốn Đại Tấn. Giữa hai anh em này cũng không phải là bền chắc như thép, mà có mâu thuẫn. Dữu Lượng tuyệt đối không muốn đối địch với Lang Gia Vương thị vào thời điểm này.

Xe bò của Dữu Lượng vừa ra khỏi Đài Thành, thì Dữu thái hậu đưa người đến cung Chước Hoa, phát hiện Vương Đạo và Tào Thục đã biến mất.

Một nhà ba người Vương Duyệt vừa mới quay trở về ngõ Ô Y, Vương Đạo triệu tập ngay bộ khúc của Lang Gia Vương thị đến ngõ Ô Y, gia cố tường viện và cổng lớn, từng xe lương thực tập trung trong nhà, ngày đêm canh phòng nghiêm ngặt, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Đài Thành.

Dữu Lượng gặp Dữu thái hậu: "Hôm nay, ta sẽ tặng cho muội muội một món quà lớn."

Dữu Lượng vỗ tay: "Vào đi."

Một người đàn ông mang khăn che mặt, mặc một chiếc áo đơn mỏng chậm rãi đến gần. Lúc này trời đã về đêm, mặt mũi dưới ánh đèn chính là Vương Duyệt.

Dữu thái hậu mừng rỡ, hỏi: "Ngươi nghĩ thông rồi?"

Người đàn ông gật đầu.

Dữu hái hậu tháo khăn che mặt, thất vọng tức thì, khăn che mặt rơi xuống đất.

Không phải Vương Duyệt, chỉ là một tên trai đẹp giống Vương Duyệt. Mắt mày thì giống, nhưng từ con mắt trở xuống thì không - Chẳng trách hắn ta phải đeo mạng che mặt.

“Ra ngoài.” Dữu thái hậu lạnh lùng nói. Tên trai đẹp nghe lời như con cún, lặng lẽ lui ra.

Dữu Lượng nói: "Muội muội, muội ở góa cô đơn, muốn tìm nam sủng tiêu khiển cũng không phải là chuyện gì lớn, muốn mười người đều được. Nhưng Vương Duyệt không thể đụng vào. Hắn là người của Lang Gia Vương thị, cũng là phò mã của công chúa Thanh Hà. Nếu muội và Vương Duyệt lưỡng tình tương duyệt, thì là chuyện tốt. Nhưng Vương Duyệt không muốn có chút liên quan gì đến muội muội, sao muội muội lại phải miễn cưỡng như vậy?"

“Ta càng muốn miễn cưỡng.” Dữu thái hậu nói: “Nếu ta là nam tử, có dã tâm ngang ngược như Tào Tháo, nhìn trúng thiếp của triều thần, thì cướp lấy, đền bù cho thần tử chức quan tiền tài. Không có ai dám chỉ trích, còn có thể lan truyền câu chuyện được mọi người ca tụng. Ta là một nữ tử có quyền lực, ta muốn có được nam tử mà ta ngưỡng mộ trong lòng, sao lại thành chuyện miễn cưỡng được?"

Nhìn thấy muội muội u mê không tỉnh ngộ, lại không thể xé rách da mặt với nàng ta, nếu không chức Quốc cữu của hắn ta sẽ không thể nắm triều chính trong tay được, đành phải thối lui một bước, nói: "Vương Duyệt là loại người không thể dùng vũ lực để chiếm đoạt được. Muội muội dùng Tào phu nhân uy hiếp hắn, còn đắc tội Vương Đạo. Hai năm nay ta ở trong triều tước mất quyền thế của sáu vị cố mệnh đại thần, vốn đã nhận nhiều lời oán thán rồi. Vương Đạo thức thời, sớm từ quan. Chướng ngại lớn nhất biến mất, chúng ta cầu còn không được. Muội muội hà tất vì một nam tử mà trở mặt với Vương Đạo? Không nên vì nhỏ mà mất lơn."

"Hơn nữa Vương Duyệt đang ở trong ngõ Ô Y, hắn lại không có cánh mà bay. Chỉ cần người ở đây, thời gian còn dài, chúng ta cùng nhau nghĩ cách khiến cho Vương Duyệt cúi đầu, đi theo muội muội, thế nào?"

Dữu thái hậu không tin: "Ca ca vẽ cho ta một miếng bánh lớn, nhưng ta ăn không nổi. Trung lĩnh quân và Trung hộ quân lại không thể đánh bại bộ khúc của Lang Gia Vương thị?"

"Muội muội tốt của ta.” Dữu Lượng thuyết phục: “Bây giờ Dữu gia khống chế Trung lĩnh quân và Trung hộ quân, bọn họ mỗi người một chân là đã có thể san bằng ngõ Ô Y, trói Vương Duyệt vứt lên giường của muội muội. Nhưng mà chúng ta phải suy nghĩ đến hậu quả. Chỉ cần chúng ta dám giết Vương Đạo Tào Thục, với danh tiếng và lực ảnh hưởng của Vương Đạo, quân đội bên ngoài thành Kiến Khang sẽ khởi binh cần vương. Lang Gia Vương vẫn còn nằm trong tay công chúa Thanh Hà, đội quân bên ngoài, chỉ riêng Si Giám đã có một trăn nghìn quân, gấp hai lần chúng ta. Đây còn chưa tính Chu Phủ và Tuân Hoán. Bọn họ đều là những đại tướng ủng hộ công chúa Thanh Hà."

"Muội muội, Si Giám và Tuân Hoán, chúng ta đánh không lại, lại thêm mấy cố mệnh đại thần Lục Diệp, Biện Hồ, Dữu gia chúng ta rơi đài chỉ là chuyện sớm muộn."

Dục tốc bất đạt, cũng không ngủ được với Vương Duyệt.

Cuối cùng Dữu thái hậu cũng phải nhượng bộ: "Được rồi, ta nghe lời đại ca, tạm thời không động vào Vương Duyệt. Bây giờ chúng ta không thể chỉ chiếm mỗi thành Kiến Khang, đã đến lúc phải khuếch trương binh lực ra bên ngoài. Ít nhất chúng ta phải có năng lực chống đối lại được đám người Si Giám."

Dữu Lượng nói: "Muội muội yên tâm. Chờ thời cơ chín muồi, Dữu gia chúng ta sẽ chống khế toàn bộ Đại Tấn, Lang Gia Vương thị nhất định sẽ phủ phục dưới chân chúng ta. Đến lúc đó không cần muội muội đưa người đến ngõ Ô Y cướp người, Vương Duyệt sẽ tự mình đến Đài Thành, tự tiến cử bản thân."

Dữu thái hậu gật gật đầu, nói: "Ta đồng ý với ca ca, không phái người đến ngõ Ô Y đòi người. Nhưng ca ca cũng phải đồng ý với ta, giám sát hẻm Ô Y ngày đêm, không cho phép Vương Duyệt bước ra khỏi cửa nửa bước. Nếu như hắn chạy trốn, cao chạy xa bay với công chúa Thanh Hà, chúng ta sẽ lại không tìm thấy hắn nữa đâu."

Dữu Lượng nói: "Vương Duệ là hiếu tử, hắn sẽ không để lại phụ mẫu mà bỏ chạy một mình—"

Dữu thái hậu lạnh lùng nhìn anh trai, Dữu Lượng vội vàng sửa lời: "Được, ta sẽ phái người theo dõi, ta thề sẽ không thả Vương Duyệt đi."

Dữu Lượng cáo lui, lúc gần đi thì hỏi Dữu thái hậu: "Vậy lễ vật kia... Muội muội còn muốn không?"

“Nói hắn ta tiến vào đây - Nhớ đừng cởi khăn che mặt.” Dữu thái hậu nghĩ thầm, nếu không nhìn nửa gương mặt phía dưới của hắn ta... Nàng ta vẫn là có thể, có còn hơn không.

Nam sủng mang khăn che mặt tiến vào, dưới ánh đèn mờ ảo, cực kỳ giống Vương Duyệt. Dữu thái hậu hỏi: "Ngươi biết chơi đàn không?"

Nam sủng nói: "Biết một chút."

Nghe thấy giọng nói hoàn toàn khác, tâm tình tốt của Dữu thái hậu biến mất tức thì: "Câm miệng, sau này cho dù ta có hỏi gì cũng đừng nói."

Nam sủng gật đầu.

Thực sự rất nghe lời, nếu Vương Duyệt cũng nghe lời giống hắn ta một phần thì thật tốt.

Dữu thái hậu dang tay ra, còn chưa mở miệng nói "Cởi áo cho ta", thì nam sủng đã thành thạo cởi áo cho nàng ta, sau đó hai chân thái hậu ở trên không trung. Lần đầu tiên trong đời nàng ta được đàn ông bế lên giường.

Gió thổi ngọn nến đung đưa, lúc Dữu thái hậu động t1nh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, thở dài: "Cuối cùng ta cũng có được ngươi."

Cùng lúc đó, ngõ Ô Y, Tào Thục vỗ án, Vương Đạo ôm vợ: "Đừng kích động, đừng tức giận. Không phải con vẫn tốt sao, không thiếu một sợi tóc. Dữu thái hậu nhất định điên rồi, làm những chuyện kinh sợ, làm ra những chuyện điên rồ. Nàng ta điên nhưng Dữu Lượng không điên. Nếu không hắn cũng sẽ không đích thân đưa chúng ta về."

Tào Thục hừ một tiếng: "Huynh muội bọn họ cấu kết với nhau làm chuyện xấu. Ông nghĩ Dữu Lượng là người tốt hả? Hắn ta kiêng kỵ công chúa Thanh Hà mang mối hận cướp phu quân, dưới cơn thịnh nộ mang Lang Gia Vương khởi binh cần vương!"

Vương Đạo nói: "Đương nhiên ta không ngây thơ như vậy. Nhưng bây giờ đang ở trong thành Kiến Khang, chúng ta không thể đánh lại Dữu gia được. Nếu bà xông lên, chẳng phải sẽ lại bị Dữu thái hậu mượn cớ giam giữ trong Đài Thành nữa hay sao? Đến lúc đó khổ sở chính là Vương Duyệt."

Tào Thục mạnh mẽ cả một đời, không dễ dàng rơi lệ, lúc này ngồi bên cạnh Vương Duyệt, đôi mắt ươn ướt: "Con là nhi tử của ta, cũng là nữ tế của ta. Nếu không phải ta, làm sao con có thể phải chịu nhục nhã như ngày hôm nay được."

Vương Duyệt an ủi mẹ: "Con không sao, ngay cả một sợi tóc cũng không bị Dữu thái hậu chạm vào. Chỉ hận năm đó con lơ là, không để ý đến ý dụng tâm hiểm ác của Dữu thái hậu. Nếu không phải nàng ta, Minh Đế cũng sẽ không chết sớm như vậy. Con và công chúa Thanh Hà đã ước hẹn, nếu không đàm phán được, sẽ lấy danh nghĩa Lang Gia Vương chiêu mộ binh lính cần vương. Thế lực của Dữu gia vẫn còn yếu, trong triều oán hận đã sâu, càng sớm ra tay càng tốt, giải quyết nhanh gọn."

Vương Đạo cũng gật đầu nói: "Thế lực của Dữu gia vẫn chưa ra khỏi thành Kiến Khang, Kinh thành thì phòng thủ yếu kém. Hiện tại, một mình Si Giám có thể đánh vào, nhanh chóng giải quyết Dữu gia. Dùng dao sắt giải quyết vết loét, tránh cho nó lan ra toàn thân."

Ngõ Ô Y nửa đêm đột nhiên thả đèn Khổng Minh, hơn nữa hết ngọn đèn này đến ngọn đèn khác, ít nhất cũng phải thả hơn trăm chiếc đèn Khổng Minh, đến hừng đông mới ngừng. Một màn kỳ lạ này truyền khắp thành Kiến Khang, tất nhiên cũng bị tiệm bánh Vương Ký nhìn thấy. Chưa đến hai ngày tin tức đã truyền đến thành Duyễn Châu ở Giang Bắc.

Công chúa Thanh Hà đưa Lang Gia Vương đến nương nhờ Si Giám, lo lắng chờ đợi tin tức. Nghe thấy chuyện ngõ Ô Y thả đèn Khổng Minh, trái tim Thanh Hà chùng xuống, nói với Si Giám: "Đây là Vương Duyệt truyền tin tới lập tức cần vương, đàm phán thất bại. Dùng lời nói thất bại, phải dùng đến hành động."

Si Giám lập tức bắt đầu tập hợp quân đội, nhưng vừa mới hạ lệnh, thám tử đến bẩm báo: "Hoàng đế Thạch Lặc nước Triệu mang đại quân hướng về phía Duyễn Châu! Đang đóng quân bên ngoài thành cách hai mươi dặm!"

Si Giám run rẩy hỏi: "Thạch Lặc mang theo bao nhiêu binh mã?"

Thám tử nói: “Quân vương thân chinh, đại khái là hai trăm nghìn.” Đây gần như là toàn bộ quân đội của cả nước Triệu.

Đó thực sự là nhà đã dột còn gặp trời mưa suốt đêm!

Nếu Si Giám mang quân đi cần vương thì thành Duyễn Châu nhất định sẽ thất thủ. Đây là lá chắn vững chắc nhất ở Giang Bắc. Toàn bộ phía nam Duyễn Châu gần như bằng phẳng, ngoại trừ Trường Giang là vô cùng nguy hiểm có thể thủ. Nếu mất đi Duyễn Châu, thì tương đương với việc chắp tay giao toàn bộ Giang Bắc cho người khác.

“Công chúa.” Si Giám khổ sở nhìn Thanh Hà: “Quân đội của ta đã cố gắng hết sức bảo vệ Duyễn Châu, tạm thời không thể nào cần vương. Lương thực của nước Triệu có hạn, chờ ta chống lại trận chiến này, ta lại khởi binh theo công chúa cần vương. Công chúa có thể đến tìm Chu Phủ và Tuân Hoán trước."

Thanh Hà lo lắng cho sự an nguy của Vương Duyệt và Tào Thục. Nhưng nàng cũng hiểu rằng bây giờ quân đội của địch quốc đang bao vây xung quanh, không phải là lúc để cần vương. Một khi Duyễn Châu thất thủ, nước Triệu của Thạch Lặc sẽ chiếm toàn bộ Giang Bắc, thậm chí là băng sông xâm lược Giang Nam cũng là điều có thể. Đến lúc đó Đại Tấn lại thành vong quốc.

Không được. Đại Tấn vất vả lắm mới được tái sinh, không thể chịu đựng một loạn Vĩnh gia lần thứ hai nữa.

Loạn Vĩnh gia lần trước còn có thể y quan xuôi về phía nam, hàng vạn người Trung Nguyên chạy đến Giang Nam để tránh tai họa. Phía nam Giang Nam là biển rộng, nếu Giang Nam cũng sụp đổ, cuối trời góc biển, tất cả mọi người chỉ có thể gieo mình xuống biển, một con đường chết.

Thanh Hà nói: "Binh lực của Chu Phủ và Tuân Hoán có hạn, không có sự hỗ trợ của ngươi, cần vương sẽ không thắng được. Vì kế hoạch này, ta chỉ có thể đi mượn quân, để ngươi giải quyết Duyễn Châu bị bao vây, biên giới được bình yên, sau đó lại theo ta cùng nhau cần vương."

Si Giám hỏi: "Công chúa quyết định tìm ai mượn quân?"

Thanh Hà chỉ về phía bắc: "Một nước Triệu khác - Ta đi Trường An tìm Lưu Diệu, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực sẵn*. Nhất định Thạch Lặc đã biết người Dữu gia khiến cho nhiều người trong triều nổi giận, mà nhà vua nhỏ tuổi khiến lòng người nghi ngờ, Đại Tấn nhất định sẽ rơi vào nội chiến. Vì vậy giậu đổ bìm leo, tấn công Duyễn Châu. Từ đó hậu phương nước hắn nhất định sẽ lỏng lẻo, ta đi kích động Lưu Diệu đánh Thạch Lặc. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ cần Thạch Lặc bị cưỡng ép áp lực rút quân đi đánh lại đại quân của Lưu Diệu, ngươi liền có thể cần vương."

*Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực sẵn: Nghĩa là tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng.

- -----oOo------