diễn ra vào ngày 24 tháng 6 âm lịch, trong lễ hội có các trò chơi như: chọi trâu, đua ngựa..., người ta đốt đuốc suốt đêm, ra đồng diệt sâu bọ, đồng thời uống rượu, nhảy múaTác giả: Bách Lý Tiếu Tiếu

Edit: Trạch Mỗ

"Đường Thục khó, khó như lên trời." Đất Thục tuy rằng được xưng là giàu có và đông đúc, nhưng lại bế tắc, đường nhỏ uốn lượn gập ghềnh thậm chí chỉ có một chiếc xe ngựa cũng rất khó đi.

Hành trình trải qua gần ba tháng, đoàn người Lệ Thú cuối cùng cũng tới đất Thục, quá trình vào đất Thục quả là khiến Cổ vương đổ một thân mồ hôi, bởi vì trên đường này, một khi gặp được mai phục cũng đừng nghĩ chạy thoát khỏi chầu trời. Chẳng ai biết người bịt mặt kia có lại hạ lệnh tập kích Lệ Thú nữa hay không? Nhưng sự thật chứng minh, lần này Cổ vương xem như lo lắng vô ích, dọc theo đường đi tuy rằng hành trình thong thả nhưng bình an vô sự.

Bọn họ càng là may mắn vừa đúng gặp phải lễ hội đốt đuốc của Di tộc, phố lớn ngõ nhỏ thấm đầy hương rượu nồng đậm, nhà nào cũng mặc vào bộ đồ mới tốt nhất đi lại phố lớn ngõ nhỏ, sinh lễ Tế tự nồng đậm mùi thịt khiến cho người ta phải nuốt nước miếng.

Sinh lễ: vật tế thần như bò, dê , heo..

dân tộc Di: Dân tộc thiểu số Trung Quốc, phân bố chủ yếu ở vùng Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu và QuảngTây

Lễ hội đốt đuốc liên tục ba ngày náo nhiệt càng ngày càng nhiều, vừa thấy sự kiện như vậy, tiểu Lệ Vân cùng Tiểu Tiểu tất nhiên không chịu rời đi.

"Cha, dẫn người ta đi tham gia lễ hội đốt đuốc đi!" Thích tham gia náo nhiệt Lệ Vân túm tay áo Lệ Thú, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, vẻ mặt tha thiết.

"Thú ca, chúng ta đi tham gia lễ hội đốt đuốc đi!" Tiểu Tiểu túm ở một tay áo khác của Lệ Thú, biểu cảm không khác gì tiểu Lệ Vân.

Quả nhiên mẹ nào tất có con đó, Tiểu Tiểu lúc này cùng một số tuổi với Lệ Vân — ba tuổi!

"Được." Lệ Thú gật đầu, không chút do dự đồng ý. Sau đó Lệ Thú nhìn về phía Cổ vương, trưng cầu ý kiến của ông ấy.

Cổ vương trầm ngâm một chút: "Đã muốn tham gia, vậy ở lại đây vài ngày đi!" Cổ vương nhìn về phía Lục Y Ninh đang chỉ huy đoàn xe: "Ta dẫn bọn họ quay trở lại chỗ ở ban đầu." Để Lục gia sống yên ổn ở Miêu Cương loại chuyện này Yến Thanh Dịch nói ra không có tác dụng gì, chỉ có Cổ vương tự thân xuất mã mới được.

Lệ Thú gật gật đầu: "Phiền toái nhạc phụ." Nói xong Lệ Thú lấy ra một phong thư từ trong người: "Đây là thư con viết cho Khô Lâu bang, giao phong thư này cho bọn họ, bọn họ hẳn là sẽ bán cho con vài phần mặt mũi." Lục gia là vì đắc tội với Khô Lâu bang mà rời khỏi Thục, như vậy biện pháp giải quyết tốt nhất chính là rút củi dưới đáy nồi quét sạch uy hiếp từ phía Khô Lâu bang.

Nhưng khi cầm lấy thư, Cổ vương lại hơi sửng sốt: "Con quen biết người Khô Lâu bang?"

"Tỷ phu đã từng đã giúp Khô Lâu bang trở lại Bích Lạc đàn." Yến Thanh Dịch ở một bên đang bị kích động nhìn cảnh tượng cảnh tượng đột nhiên xen mồm.

Lệ Vân nhìn xem cái này nhìn ngắm cái kia, đột nhiên kéo Yến Thanh Dịch: "Cậu, người phụ nữ kia có phải sẽ rời khỏi hay không?"

“Ừm, chắc vậy."

"Ôi?" Lệ Vân trừng lớn mắt, kế hoạch của bé còn chưa thực hiện đâu! Cứ như vậy tiện nghi cho người phụ nữ kia rồi? Không đợi Lệ Vân mở miệng cảm thán, một đôi tình lữ trẻ tuổi Di tộc đi qua bên người họ, tiểu Lệ Vân lập tức bị quần áo hoa lệ kia hấp dẫn.

Người phụ nữ kia làm sao quan trọng bằng vui chơi?

"Nương..." Lệ Vân kéo kéo Tiểu Tiểu, ngoắc ngoắc tay với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cúi người xuống, đưa lỗ tai tới trước mặt tiểu tử béo.

Lệ Vân nói cái gì đó với Tiểu Tiểu, ánh mắt Tiểu Tiểu sáng lên, sau đó kéo tiểu tử béo bỏ chạy, trực tiếp bỏ lại một câu: "Chúng ta sẽ trở lại ngay!"

Để lại mấy người đàn ông trợn mắt há mồm nhìn một lớn một nhỏ chạy trốn thật nhanh.

"Tứ đệ, đệ không nên dạy cho đệ muội khinh công."

Lệ Thú vô cùng đồng ý gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, lúc tiến vào khách sạn Lệ Thú liền cảm thấy có người vỗ vai hắn một cái, nhưng sau khi Lệ Thú quay đầu lại sửng sốt, bởi vì đó là một thiếu nữ Di tộc.

Sắc thái rực rỡ diễm lệ thêu dệt lên áo, váy dài chấm đất, bao quanh là thắt lưng cùng khăn choàng, còn có khăn lụa quấn đầu.

Mà đi theo bên người nàng còn đi theo một bé trai Di tộc không lớn.

Hai người cười khanh khách nhìn Lệ Thú, nhưng đợi nửa ngày một chút phản ứng Lệ Thú cũng keo kiệt cho cho bọn họ.

Thiếu nữ cùng bé trai ngáp một cái.

Bé trai chọc chọc cô gái bên cạnh: "Con nói này nương, người nói cha tới khi nào mới phản ứng?"

Cô gái nhún vai: "Tiểu Vân Nhi, phải biết rằng đại hiệp thường hay không phải là người bình thường có thể lý giải."

"Vậy à." Bé trai bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: "Vẫn là nương lợi hại!"

"Chính thế!" Tiểu Tiểu không chút khách khí nhận lời khen ngợi.

"Tiểu Tiểu?" Lệ Thú gọi tên cô gái.

Lệ Thú không phải không nhận ra Tiểu Tiểu, hắn cũng không phải một người để ý bề ngoài, nhưng là, bây giờ hắn đã có chút kinh ngạc. Tiểu Tiểu là con gái của Cổ vương cùng Bội Nghi, mà Cổ vương là người Miêu tộc, dáng vẻ của Tiểu Tiểu tất nhiên mang theo đặc thù của thiếu nữ dân tộc thiểu số, lúc này thêm một thân váy dài màu sắc rực rỡ, tăng thêm vài phần xinh đẹp.

dân tộc Mèo: dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở các khu vực Quế Châu, Hồ Nam, Vân Nam, Quảng Tây, Tứ Xuyên,Quảng Đông, Hồ Bắc

"Thú ca, không phải là chàng không nhận ra thiếp chứ?" Tiểu Tiểu nheo mắt lại đầy uy hiếp.

Lệ Thú tuy rằng không hiểu phong tình, nhưng hắn không phải là thằng ngu, nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Tiểu lập tức lắc đầu: "Không phải, không phải, chính là..."Mặt Lệ Thú hơi chuyển hồng.

"Chính là cái gì?" Tiểu Tiểu nhạy cảm bắt được mặt Lệ Thú đỏ ửng, trong lòng có chút mừng thầm.

"Nàng..." Mặt Lệ Thú càng ngày càng đỏ, như là con cua bị nấu chín: "Nàng..."Ánh mắt Lệ Thú nhìn ra chỗ khác: "Quần áo của nàng lấy ở đâu vậy?"

"..."

"..."

Mắt Tiểu Tiểu trợn trừng cùng Lệ Thú mắt to trừng đôi mắt nhỏ, hai người cứ đối diện như vậy, ai cũng không nói chuyện.

Quên đi, Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, đại đầu gỗ đúng là là đại đầu gỗ, muốn nghe được lời khen ngợi từ trong miệng hắn so với giết hắn còn khó hơn!

Tiểu Lệ Vân ở một bên cũng trợn trừng mắt, trèo lên ghế, đứng ở trên bàn, rất khí phách vỗ vỗ bả vai lão cha mình: "Lão cha, người thật không biết nói, loại thời điểm này nên nói, nương tử, nàng rất phiêu..."

"Vân Nhi." Lệ Thú lé mắt nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé vẫn ở trên vai mình, trên mặt lập tức viết lên "ta muốn thuyết giáo ", năm chữ to này, khiến Lệ Vân sợ tới mức đầu co rụt lại, bàn tay nhỏ bé lập tức thu lại.

"Coi như con chưa nói, coi như con chưa nói." Lệ Vân lập tức làm phản, một ngón tay nhỏ bé chỉ ra bên ngoài: "Cha, người xem mặt trời đã ngả về tây rồi! Chúng ta đi ra ngoài đi! Nương còn mang theo quần áo tới đây cho mọi người đó!"

Vạt phải chéo chặt khoác bên ngoài là áo dài đen, quần dài rộng nhiều nếp gấp, Mạc Thượng Hành cùng Bội Nghi còn tốt một chút, nhưng bộ quần áo ban đầu vốn rất đẹp bị Sở Văn Xuyên, Yến Thanh Dịch còn có Lệ Thú, mấy người Hán điển hình này mặc lập tức chẳng ra cái vẹo gì.

Mặc kệ Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch xấu hổ cùng Lệ Thú mặt không biểu cảm, Tiểu Tiểu lập tức kéo cánh tay của Lệ Thú lên, một ngón tay chỉ cửa lớn của khách sạn: "Xuất phát!"

Cao trào ngày đầu tiên của lễ hội đốt đuốc tập trung vào buổi tối, khi mặt trời ngả về tây, cả nhà già trẻ đều sẽ tập trung trước chuồng dê, kiểm lại đàn dê, đồng thời vung mì xào yến mạch vào đàn dê, mong ước đàn dê sinh sản thuận lợi. Sau đó mỗi nhà còn phải giết một con gà, bói toán hung cát cho năm sau, hơn nữa còn quay gà tế tổ.

Sau khi màn đêm chậm rãi buông xuống, nghi thức náo nhiệt nhất đã tới rồi!

Trong miệng trưởng giả trong nhà niệm bài kinh cây đuốc, dùng cây đuốc tiếp lửa trong lò sưởi, chiếu sáng lên từng góc trong nhà, sau đó giao cây đuốc cho bọn trẻ.

Cuối cùng toàn bộ cây đuốc trong thôn trại tập cùng nhau tạo thành một đống lửa khổng lồ, mọi người vây quanh lửa trại xướng làn điệu “tế hỏa thần”, "Đá lửa là mẹ, lưỡi liềm sắt là cha, cây du là sinh mệnh, thần Lửa nhân từ. Dâng lên ly rượu ngon đầy, dâng lên tế phẩm phong phú. Khẩn cầu nhân khẩu thịnh vượng, khẩn cầu ngũ súc hưng thịnh. Phúc đến! Phúc đến! Phúc đến! Phúc đến!"

Tiểu Tiểu cũng mang theo tiểu tử béo cao hết sức phấn khởi cùng người Di tộc cùng nhau xướng ca — tuy rằng hai người bọn họ căn bản không hiểu người ta xướng cái gì.

Sau khi xướng ca xong, người Di tộc liền bắt đầu quay chung quanh đống lửa cháy hừng hực, bắt đầu vừa múa vừa hát, trẻ nhỏ chơi trò trốn tìm, trò "Diều hâu bắt gà con" cùng "Hồ ly che cục đá".

"Con muốn đi chơi diều hâu bắt gà con!" Tiểu tử béo lôi kéo Cổ vương cùng Bội Nghi chạy mất.

"Chúng ta cũng đi!" Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch lập tức đuổi kịp.

"Ồ? Vậy còn chúng ta?" Tiểu Tiểu nhìn Lệ Thú: "Chúng ta chỉ giương mắt nhìn bọn họ?"

"Chúng ta..." Lệ Thú không có nhìn Tiểu Tiểu mà là nhìn ngọn lửa cháy bừng bừng, khuân mặt anh tuấn ửng đỏ — nhìn không ra là mặt đỏ hay là bị lửa ánh đỏ: "Đi khiêu vũ đi!"

Tiểu Tiểu hơi sửng sốt, đại đầu gỗ vậy mà cũng sẽ có ý nghĩ đầy tình ý như vậy!

"Không muốn sao? Vậy..." Thấy Tiểu Tiểu không có phản ứng, Lệ Thú hơi trầm ngâm.

"Muốn đến chết!" Tiểu Tiểu lập tức mở miệng, không cho Lệ Thú cơ hội đổi ý, lập tức lôi kéo Lệ Thú chạy đến đống lửa bên cạnh, tham gia vào đội ngũ khiêu vũ người Di tộc.

Hai người hoàn đều không biết vũ đạo của người Di tộc, nhưng không chút để ý — chỉ cần vui vẻ là được rồi!

Tiểu Tiểu nhìn tiểu tử béo chơi sướng điên bên kia, còn có vợ chống Cổ vương chiếu cố bé, Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên không biết thế nào đã thông đồng uống rượu cùng một đám người Di tộc, còn có, Tiểu Tiểu khẽ ngửa đầu...

Đại đầu gỗ khiêu vũ cùng nàng.

Nàng khẳng định mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thiên hạ!

...

...

Người phụ nữ hạnh phúc nhất thiên hạ là nàng sắp bị chen chúc thành bánh rồi!

Ngày đầu tiên của Lễ hội đốt đuốc tuy rằng náo nhiệt, nhưng các loại hoạt động lại tập trung vào ngày thứ hai.

Chọi trâu, chọi dê, chọi gà, đua ngựa, đấu vật…, hấp dẫn không chỉ là người Di tộc, phóng mắt nhìn chỗ nào cũng toàn người là người, muốn đi lên phía trước một bước còn khó khăn hơn cả đánh trận, đám người Tiểu Tiểu đành phải theo dòng người không ngừng về phía trước. (cái này làm ta nhớ lần đi xem bắn pháo hoa ở công viên Thống Nhất, lúc về qua ngã tư Kim Liên cũng toàn người là người như vậy ))

"Chọi dê!" Tiểu Tiểu hưng phấn thét chói tai: "Ta chưa thấy chọi dê bao giờ! Thú ca, chúng ta đi xem đi!" Nói xong, Tiểu Tiểu liền kéo theo Lệ Thú loại bỏ muôn vàn khó khăn trong dòng người chen chúc, mà những người khác đành phải liều mình bồi quân tử... Không, đi theo bồi hai người phụ nữ.

Khi bọn hắn rất vất vả mới tới được chỗ chọi dê nhưng lại phát hiện tình huống người chen chúc xô đẩy như vậy căn bản không xem được cái gì, nhưng là, Sở Văn Xuyên lại ngoài ý muốn gặp được một người hắn quá quen thuộc.

"Văn Di!" Sở Văn Xuyên kinh ngạc hô lên khiến cho mọi người chú ý, đồng thời ở trường chọi dê bên kia, một nam một nữ đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Văn Xuyên.

"Tam ca?" Cô gái thanh lệ ngẩng đầu, tìm kiếm Sở Văn Xuyên xung quanh.

"Văn Di!" Nhìn thấy Sở Văn Di Tiểu Tiểu lập tức vẫy tay: "Văn Di, nơi này!" Tiểu Tiểu vẫy tay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Sở Văn Di.

"Tứ tẩu!" Sở Văn Di cũng lập tức vẫy tay, ý bảo nàng nhìn thấy bọn họ rồi. Sở Văn Di không chút nào tị hiềm kéo tay người đàn ông phía sau nàng, mà người đàn ông khoan thai đi theo sau nàng.

Trải qua bao gian khổ, loại bỏ muôn vàn khó khăn, hai đội ngũ thành công gặp nhau!

"Tam ca, Tứ ca, Tứ tẩu!" sau khi Sở Văn Di rời Dạ Ngưng Bảo thay đổi văn tĩnh thanh lịch ngày xưa, tư thế oai hùng hiên ngang giống một nữ nhân giang hồ điển hình:"A! Tiểu tử béo kia cũng lớn như vậy rồi!"

Vẻ mặt tiểu tử béo nghi hoặc nhìn Sở Văn Di, lúc Sở Văn Di rời Dạ Ngưng Bảo, bé còn chưa ghi nhớ được.

"Gọi cô cô." Tiểu Tiểu ôm lấy tiểu tử béo.

"Cô cô." Lập tức Lệ Vân mặt mày hớn hở bắt đầu lấy lòng cô cô mới biết này.

"Hai vị này là cha mẹ của ta." Tiểu Tiểu chỉ về phía Cổ vương cùng Bội Nghi, giới thiệu cho Sở Văn Di, trong mắt Sở Văn Di nghi hoặc chợt lóe qua, nhưng không có đặt câu hỏi, mà Tiểu Tiểu lại nhìn về phía anh chàng phía sau Sở Văn Di, người đàn ông kia một thân nho sam, chính khí đầy người, lại quá mức khoan thai, rõ ràng không giống như một người tập võ, mà trông như một người đọc sách.

"Vị này là..." Tiểu Tiểu đặt câu hỏi.

"Tiểu sinh Quý Nho Hiếu, gặp qua các vị."

"..."

Đột nhiên Tiểu Tiểu quyết định tuyệt đối không thể để Lệ Thú tiếp xúc nhiều cùng người kia, bằng không trình độ “giáo dục người” của Lệ Thú lại tiến thêm một bước thì biết làm thế nào?