Hiện giờ Tô Tất mới chỉ đạt đến đỉnh cửu cấp, một tấm màng mỏng cuối cùng tựa như không thể chạm vào được, rõ ràng là rất gần, nhưng làm thế nào cũng không mở ra. Nàng không nghĩ việc này nữa, chuyên tâm bào chế giải dược cho Nhiếp Vũ Sương, mãi đến ngày cuối cùng trước trận đấu mới chế xong.
Về chuyện Tiết Tuyền Y, nàng đã hỏi Lam Hải đại sư và Bạch lão đầu, hai người bọn họ nghiên cứu xong liền đưa ra một kết luận, Tiết Tuyền Y rất có thể đã lập lời huyết thệ rồi.
Lời thề này vô cùng bá đạo, nói trắng ra chính là tiêu hao tiềm lực, nó có thể trong một thời gian ngắn khiến thực lực thăng lên hai cấp, nhưng sau đó, nàng sẽ không bao giờ có thể tiến xa hơn nữa, vĩnh viễn chỉ ở đỉnh thập cấp mà thôi.
Chẳng trách Tiết Tuyền Y lại nhàn nhã mà chơi đùa như vậy, linh lực đùng một cái bành trướng lên gấp hai lần a.
Sau khi biết được nguyên nhân, Tô Tất vẫn cảm thấy hậm hực như cũ, bởi vì ngày mai đã là trận chung kết rồi, mà nàng vẫn không có một chút dấu vết đột phá như trước.
Bầu trời đêm mênh mông, sao sáng lấp lánh.
Tô Tất một mình bay lên nóc nhà ngồi, lẳng lặng ngắm trăng tròn trên bầu trời đêm.
Không biết từ lúc nào, Vệ Lăng Phong cũng bay lên, chậm rãi ngồi bên người nàng, yên lặng không nói một câu.
«Có phải có chuyện muốn nói với ta không?» Tô Tất đưa hai tay ra gối sau đầu, nằm ngửa trên mái nhà, ngắm trời sao, không đầu không đuôi mà nói một câu.
Vệ Lăng Phong yên lặng nhìn Tô Tất, nhàn nhạt nói, «Hay là cứ bỏ quyền thi đấu đi, ta không muốn nàng mạo hiểm.»
Tô Tất lắc đầu, «Chàng cũng cho rằng ta đánh không lại Tiết Tuyền Y sao?»
Tô Tất trong tay còn nắm con át chủ bài chưa lật, Tiết Tuyền Y không thể nào biết được, nàng cũng không cảm thấy rằng trận này mình nhất định sẽ thua, mặc dù tất cả mọi người đều không tin nàng.
Vệ Lăng Phong lắc đầu, năm ngón tay thon dài vuốt ve nước da non mềm của Tô Tất, «Ta biết nàng sẽ thắng, nhưng sẽ thắng vô cùng thê thảm, ta chỉ là không muốn nàng bị thương. Vừa nghĩ đến việc nàng có thể sẽ bị thương, lòng ta liền tràn đầy sợ hãi, Tô Tất, đừng khiến ta lo lắng có được không?»
«Vệ Lăng Phong, chẳng lẽ đến bây giờ chàng còn không hiểu ta sao?» Tô Tất cười với hắn, mắt ngọc mày ngài, trong lúc nhất thời xinh đẹp đến tuyệt luân, «Ta không phải là một đóa hoa được lớn lên trong phòng ấm, mà là cỏ dại đã phải trải qua mưa to gió lớn. Ta không muốn trốn dưới cánh chim của chàng, mà muốn cùng chàng giương cánh bay lượn, chàng có hiểu không? Ta không sợ bị thương, muốn ta hèn nhát mà bỏ cuộc? Tuyệt đối không!»
Vệ Lăng Phong thở dài, hắn biết, lời hắn nói là vô ích, hắn luôn muốn có thể bảo vệ nàng sau lưng mình, để nàng an toàn vô tư sống dưới cánh chim của hắn, mà nàng lại muốn có thể cùng hắn giương cánh bay lượn. Thế nhưng, như vậy sẽ rất vất vả, hắn không nỡ.
Vệ Lăng Phong lại nói: «Tiết Tuyền Y đúng là điên rồi, sau khi lập huyết thệ, nàng ta cả tâm trí cùng tính tình đều thay đổi. Còn tưởng rằng nàng ta sẽ che dấu sát khí, nhưng hiện tại, để lộ hận ý ra ngoài, bá đạo không gì sánh được, ngay cả ta muốn thắng cũng có chút khó khăn, nàng….thật sự có thể chứ?»
Thủ đoạn Tiết Tuyền Y dùng để đối phó với Nhiếp Vũ Sương, Vệ Lăng Phong cũng đã nghe người ta nói, Nhiếp Vũ Sương mới chỉ đắc tội với nàng ta một chút mà nàng ta đã như thế, Tô Tất và nàng ta không đội trời chung như vậy, lúc đó sát ý mà nàng ta phát ra sẽ có bao nhiêu mãnh liệt chứ? Nàng ta không cho Nhiếp Vũ Sương cơ hội nhận thua, chẳng lẽ, còn có thể giao cơ hội đó cho Tô Tất? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Lăng Phong liền cảm thấy hối hận, hối hận vì sao lúc trước không diệt trừ luôn Tiết Tuyền Y chướng mắt đó.

Tô Tất lại nở nụ cười, nụ cười rất nhẹ cũng rất tự tin, «Ta cảm thấy uất ức, là vì ta rõ ràng có thể đột phá thập cấp, nhưng làm thế nào cũng không thể đột phá được, chứ không phải vì sợ rằng bản thân sẽ thua dưới tay Tiết Tuyền Y. Đừng nói Tiết Tuyền Y, Vệ Lăng Phong, ngay cả chàng ta cũng phải thắng.»
Nàng đấu với Tiết Tuyền Y, Vệ Lăng Phong với Nhiếp Thanh Nhiên, hai trận đấu chọn ra hai người thắng, tranh đoạt danh hiệu đệ nhất cao thủ trong đại lục. Mà rõ ràng, nếu nàng thắng trận này, người sắp sửa phải đối mặt chính là Vệ Lăng Phong.
Hai người bọn họ, quả thật là chưa bao giờ mặt đối mặt mà giao thủ.
Nhìn thấy sự tự tin trong đáy mắt của Tô Tất, Vệ Lăng Phong cũng cảm thấy yên tâm không ít. Đêm nay hắn không đi xuống, ngồi trên nóc nhà ôm Tô Tất cả đêm.
Ngày hôm sau, hắn cùng Tô Tất bước vào trận đấu.
Rút ra bài học từ Nhiếp Vũ Sương. Hắn không hy vọng rằng đến lúc đó Tô Tất không những bại trận, mà còn gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng Tô Tất lại không muốn sánh vai cùng đi với hắn, bởi vì lúc này nàng lấy thân phận Mộng Điệp tiên tử, mà lời đồn trên phố về Mộng Điệp tiên tử và Ninh vương đã không ít, sau chuyện ngày hôm nay, có lẽ sẽ còn tiếp tục xôn xao một thời gian dài.
Quả nhiên, thấy Ninh vương không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộng Điệp tiên tử, thấy đáy mắt hắn ánh lên sự quan tâm, rất nhiều người đều gắng sức mà trợn to đôi mắt bát quái.
Đồng thời trong lòng thầm cảm thán, Ninh vương phi quả nhiên chưa tới, chắc là nhắm mắt làm ngơ rồi.
Nghĩ vậy, bọn họ liền phát hiện ra một chuyện mà không ai biết,
Chính là mỗi khi Mộng Điệp tiên tử xuất hiện, Ninh vương phi sẽ không có mặt ở hiện trường, điều này chứng tỏ Ninh vương phi không ưa Mộng Điệp tiên tử, thậm chí còn thầm coi thường Mộng Điệp tiên tử.
Tô Tất nghe xong những lời này, khẳng định sẽ nói, buồn cười, cô nương ta cũng không biết thuật phân thân, lúc Mộng Điệp tiên tử lên sàn, ta làm sao mà xuất hiện được?
Thế nhưng vào mắt những người này, bọn họ lại càng thêm khẳng định rằng mối quan hệ yêu hận của ba người Ninh vương, Ninh vương phi và Mộng Điệp tiên tử vô cùng rối rắm. Cũng có nhiều thư sinh trí thức múa bút làm văn, thêm mắm thêm muối, giống như thật sự tận mắt nhìn thấy, cố tình miêu tả mối quan hệ của ba người bọn họ đến rung động tâm can, còn được bình chọn là thiên cổ tuyệt luyến, kiếm đủ nước mắt. Đương nhiên, đây là việc của sau này.
Tiết Tuyền Y lẳng lặng đứng trên lôi đài, nhìn hai người dưới đài mặc dù tận lực duy trì khoảng cách nhưng rõ ràng là có quan hệ mờ ám, sự oán hận trong đáy mắt như băng sương ngàn năm, càng kết càng sâu.
Nàng sở dĩ lựa chọn biện pháp điên cuồng này để nâng cao thực lực của mình, phần lớn nguyên nhân là vì hận Tô Tất, nàng cho rằng Tô Tất sẽ tham gia trận đấu này, nàng muốn trước mặt vạn người hung hăng mà đánh bại Tô Tất, để Ninh vương biết ai mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất cho hắn.
Thế nhưng Tô Tất không tham gia, nên sau khi sự mong đợi tan vỡ, liền biến thành lửa giận ngút trời, đúng lúc nàng đang cho rằng mình xui xẻo, thì Mộng Điệp tiên tử xuất hiện.
Nếu nói Tô Tất là người nàng hận nhất trên đời, thì Mộng Điệp tiên tử chính là người nàng hận thứ hai.
Vụ tai tiếng của Mộng Điệp tiên tử và Ninh vương tất nhiên cũng là một nguyên nhân, nhưng ngoài ra còn có nguyên nhân khác!

Tiết Tuyền Y còn nhớ rõ, trước đây trong ngày thọ yến của mẫu thân, nàng mua chuộc Mộng Điệp tiên tử vu oan giá họa cho Tô Tất, thậm chí kế hoạch sau khi Tô Tất thất thế cũng đã được nàng chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng, cuối cùng lại chính Tô Tất mới là người được lợi, mà nàng lại là người phải chịu tổn thất lớn nhất. Lúc đó nàng vẫn chưa hoài nghi Mộng Điệp tiên tử, nhưng sau khi phải chịu thiệt lớn như vậy, nàng đem nguyên nhân cùng hậu quả nghĩ lại một lượt, lại âm thầm điều tra, cuối cùng mới phát hiện ra điểm bí ẩn.
Thì ra Tô Tất và Mộng Điệp tiên tử có lui tới với nhau. Nói như vậy, Mộng Điệp tiên tử là giả vờ đáp ứng nàng, giả bộ cãi nhau với Tô Tất, rồi đem chuyện nàng sắp hãm hãi Tô Tất nói với nàng ta, khiến nàng ta có thời gian phòng bị, đồng thời các nàng còn nghĩ cách đem Hằng Ôn Châu làm của riêng. Sau sự việc đó, Mộng Điệp tiên tử còn giả vờ vô tội trước mặt nàng, một bộ không liên quan. Chẳng lẽ nàng ta cho rằng chuyện làm xong rồi là sẽ trở thành quá khứ sao?
Tiết Tuyền Y hồi tưởng lại, yên lặng nhìn những hành động mờ ám của Ninh vương và Mộng Điệp tiên tử, đáy lòng cảm thấy chua chát….Cuối cùng, tất cả đều hóa thành lửa giận vô danh.
«Mộng Điệp tiên tử, chịu chết đi!» Tiết Tuyền Y hét lớn một tiếng, xuất chưởng trước.
Bởi vì linh lực cường đại, nên nàng không hề sợ hãi, cũng không thèm nói đạo lý, trực tiếp ra tay. Nếu có thể một chiêu đánh chết Mộng Điệp tiên tử, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Lòng tự tin của Tiết Tuyền Y bành trướng, nàng tự tin rằng có thể nắm chắc phần thắng, bởi vì lần Mộng Điệp tiên tử đối đầu với Phong Cẩn, nàng đã tận mắt nhìn thấy, thực lực của Mộng Điệp tiên tử mặc dù không tồi, nhưng vẫn không phải là đối thủ của nàng.
Tô Tất được Bạch lão đầu huấn luyện một thời gian, bất luận là gân cốt hay da thịt đều được nâng cao lên rất nhiều. Ngày ấy đối đầu với Phong Cẩn căn bản không thể hiện toàn bộ sức mạnh, nên Tiết Tuyền Y vẫn là xem nhẹ nàng.
Trong lúc nhất thời, hai người đánh qua đánh lại, vô cùng kịch liệt.
Không khí dao động từng cơn, bạch quang kim quang đan xen lập lòe, bóng người lần lượt thay đổi, chỉ lưu lại tàn ảnh trong không khí.
Trong lúc nhất thời, hai người không phân biệt được thắng thua.
Nhưng thời gian trôi qua, Mộng Điệp tiên tử rõ ràng chút không thể chống đỡ được, vô ý trúng một kích mạnh của Tiết Tuyền Y, ngay sau đó bị đánh bay ngã trên mặt đất.
Tiết Tuyền Y bật cười đắc ý, «Ha ha ha – Ta còn tưởng ngươi có bao nhiêu lợi hại chứ, hóa ra cũng chỉ đến mức đó mà thôi.»
Mộng Điệp tiên tử rõ ràng là bị một kích kia đánh cho choáng váng, giờ đây nàng lại – rũ đầu xuống, bất động nằm trên đất.
Một chưởng kia mặc dù mạnh, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức đó a, mọi người có mặt ở đó đều thầm nghĩ thế.
Vệ Lăng Phong siết chặt nắm tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trận đấu, chỉ sợ ra tay chậm một chút sẽ khiến Tô Tất gặp nguy hiểm. Cái này gọi là quá quan tâm sẽ rối loạn, nếu người trên đài không phải Tô Tất mà là người khác, với sự cơ trí của hắn, có lẽ sẽ phát hiện ra một chút manh mối, thế nhưng giờ phút hắn hắn chỉ gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Tô Tất, đồng tử co rút lại.
Nếu như không phải Tô Tất sớm nhắc nhở, không phải là tình huống sống chết trước mắt thì hắn không được nhúng tay vào chuyện trên đài, thì hắn đã sớm ra tay rồi.
Lúc này, ở trong một góc cách chỗ Ninh vương tương đối xa, Nhiếp Thanh Nhiên lẳng lặng mà ngồi, xung quanh ồn ào náo loạn, nhưng trong mắt trong tai hắn chỉ cảm nhận được một mình Tô Tất. Khác với Ninh vương, hắn phát hiện ra trên người Tô Tất dường như có chút biến đổi, cụ thể là cái gì thì không thể nói được.

Lại nói đến Tô Tất trên đài, tình huống hiện tại của nàng có thể dùng một câu để khái quát, chính là càng đau càng sung sướng.
Là thế này, con tiện nhân Tiết Tuyền Y này đúng là hận nàng đến thấu xương, mỗi một lần ra tay đều rất ngoan độc, nàng không cẩn thận bị Tiết Tuyền Y đánh trúng huyệt đạo, trong lúc nhất thời khiến nàng đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng do đó, sau khi linh lực của Tiết Tuyền Y truyền vào cơ thể nàng, linh lực bị chặn của nàng liền bắt đầu chuyển động, Tô Tất đã lần được đến ngưỡng cửa đột phá, cũng đã thấy được ánh sáng từ bên trong chiếu ra. Chỉ là cánh cửa ấy chỉ mới hé ra một khe hở nhỏ, linh lực của nàng muốn đi qua, phải cần thời gian.
Nếu lúc này rút lui không đột phá, Tô Tất biết, cánh cửa giác ngộ này muốn mở ra vô cùng khó khăn, nên nàng nhịn đau mà tiến hành đột phá, làm lơ sự công kích của Tiết Tuyền Y. Ngược lại, Tiết Tuyền Y mỗi một lần ra đòn là lại khiến cánh cửa mở rộng thêm một chút, linh lực cũng dần dần tăng tốc.
Tiết Tuyền Y tìm được sự sung sướng khi hành hạ Mộng Điệp tiên tử, nàng cũng không biết lúc này mình đang giúp Tô Tất đột phá, mà tiếp tục đem linh lực bắn vào người Tô Tất, giúp Tô tất đả thông môn đạo.
Tô Tất biết, lúc này cơ thể nàng đã chằng chịt vết thương rồi, thậm chí nàng còn có thể ngửi được mùi máu tươi trên người mình, rất khó ngửi, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên trì đến cùng.
Ngay lúc Vệ Lăng Phong và Nhiếp Thanh Nhiên sắp nhịn không nổi muốn ngăn cản Tiết Tuyền Y, thì Tô Tất vừa vặn hấp thu xong cỗ linh lực cuối cùng, mà nàng cũng chính thức trở thành một thập cấp cường giả.
Chỉ mới mười lăm tuổi, trong nửa năm từ thất cấp tiến lên thập cấp, đưa mắt nhìn toàn đại lục, có ai làm được như vậy? Ngay cả Nhan Thanh tiền bối thiên phú đệ nhất đại lục, chỉ sợ cũng không bằng.
Tô Tất chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đối diện với Tiết Tuyền Y, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu, giọng nói của nàng nhẹ nhàng hòa hoãn, «Tiết Tuyền Y, thật sự cảm ơn ngươi.»
Tiết Tuyền Y đang buồn bực vì sao linh lực của mình đánh lên người nàng ta lâu như vậy, mà nàng ta vẫn có thể kiên trì được, thì lại bắt gặp ánh mắt của Mộng Điệp tiên tử, cặp mắt sắc bén tràn đầy sự cơ trí, nhất thời khiến đáy lòng nàng thót lên.
«Lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì!» Tiết Tuyền Y đột nhiên có cảm giác không tốt, thế nhưng nàng lại nhanh chóng đè nén cảm xúc xuống đáy lòng, không để ý tới.
«Cảm ơn ngươi đã giúp ta, nếu không có ngươi, ta thật không biết đến lúc nào mới có thể đột phá thập cấp.» Tô Tất chậm rãi nhếch môi, tay bắt đầu kết ấn, thủ ấn phức tạp trong tay nàng lại được kết ra vô cùng nhanh. Vừa đột phá thập cấp, cảm giác đầy tràn cùng no đủ này khiến Tô Tất hơi run lên, tựa như hiện giờ có một sức lực vô tận, không gì có thể địch được.
Nhìn thấy thủ ấn kia, Tiết Tuyền Y cảm thấy mình suýt nữa là hôn mê. Thủ ấn kia không phải cái gì khác, mà chính là Vân Thiên thủ ấn vốn thuộc về Tiết gia! Nàng chưa từng học qua, nhưng đã thấy phụ thân biểu diễn, tất nhiên là biết rõ.
«Ngươi – ngươi vì sao lại…..» Tiết Tuyền Y trợn to mắt nhìn về phía Mộng Điệp tiên tử. Mộng Điệp tiên tử trước mắt cho nàng một cảm giác rất quen thuộc, vì sao thì lại không nói được, chỉ là có cảm giác rất quen thuộc….
«Vân Thiên thủ ấn vốn không thuộc về Tiết gia, người khác biết thì có gì mà ngạc nhiên? Tiết Tuyền Y, hiện tại mới là bắt đầu, toàn bộ vết thương vừa rồi ngươi gây ra trên người ta, giờ ta sẽ đòi lại hết.» Khóe miệng Tô Tất nhếch lên, kết thủ ấn như làm chuyển động bình thường, tựa như không tốn chút sức lực.
Không khí chấn động gây ra một cơn gió mạnh, ở góc độ mà người khác không thể nhìn thấy, Tiết Tuyền Y lại thấy được một cảnh tượng khiến nàng khó có thể tin. Nàng ngây dại, ngơ ngác nhìn Mộng Điệp tiên tử….Vì sao, khuôn mặt của nàng ta lại giống Tô Tất như vậy? Vì sao! Đến tột cùng là vì sao! Trong lúc nhất thời, vô số ý niệm cùng phỏng đoán xuất hiện cùng lúc trong đầu nàng. Thắng thua chỉ cách nhau một đường chỉ nhỏ, trong lúc ngẩn người, thất bại của Tiết Tuyền Y đã được định sẵn.
Lực đạo kia tiến đến gần Tiết Tuyền Y, phát ra sát ý mãnh liệt, cuối cùng sôi trào, đánh thẳng vào người Tiết Tuyền Y.
Đường đường là thập cấp cường giả, lại bị một kích đánh ngã.
Trong lúc bay về phía sau. Tiết Tuyền Y nhìn Mộng Điệp tiên tử.
Sự oán hận cùng không cam lòng bùng cháy trong đáy mắt.
«Ầm –» Thân mình Tiết Tuyền Y đập mạnh xuống đất, nàng chậm rãi đứng lên, nhưng cước bộ đã có chút lảo đảo.
Tô Tất há có thể để nàng ta có cơ hội thở dốc? Tàn ảnh của nàng hiện lên, thân mình bay tới bên người Tiết Tuyền Y, giáng vào cơ thể Tiết Tuyền Y một quyền thật mạnh.

Nàng không như Tiết Tuyền Y, Tiết Tuyền Y muốn ở trên đài mà hành hạ nàng đến chết, nên lựa chọn phương pháp tra tấn nàng, mà không dùng đến sát chiêu. Thế nhưng Tô Tất lại biết, nếu bàn về thực lực, Tiết Tuyền Y mạnh hơn nàng nhiều, có thể là vì nàng ta vừa thăng lên thập cấp, tinh thần cũng cách vận dụng năng lực có chút không quen, nên khiến nàng mới có cơ hội.
Mục đích của Tô Tất là đánh nàng ta rớt xuống lôi đài, nên lúc Tiết Tuyền Y rơi xuống đất lần thứ hai, nàng lại như gió lốc cuốn tới.
Tiết Tuyền Y lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài!
«Bịch –» Thân mình của Tiết Tuyền Y nện mạnh lên đất, đánh gãy tứ chi của nàng! Xương sống cũng gãy luôn!
«A…..» Tiết Tuyền Y rên lên một tiếng đau đớn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tất, cuối cùng….Rơi vào bóng tối vô tận.
Nàng chỉ ngất đi thôi, nhưng đời này rất ít có cơ hội tỉnh lại, cho dù có tỉnh lại, cũng là miệng có thể nói nhưng tay không thể di chuyển, bởi vì xương sống bị gãy, cổ cũng gãy, nàng hoàn toàn không thể động đậy.
Tô Tất biết Tiết Tuyền Y hận nàng đến thấu xương, nếu lần này nàng không nặng tay, với hận ý điên cuồng cùng thực lực siêu cường của Tiết Tuyền Y, lần sau người chịu thương tổn sẽ là nàng, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, cho nên hủy diệt Tiết Tuyền Y là lựa chọn duy nhất.
Mãi đến giờ khắc này, Tô Tất mới cảm giác sự đau đớn trên cơ thể.
Nàng cúi đầu, phát hiện váy sam màu trắng của mình đã loang lổ vết máu, vết thương chằng chịt, hầu như không có chỗ nào vẹn toàn. Lúc này, nàng mới cảm giác được cơn đau ập đến.
Dưới đài là sự tĩnh lặng chết chóc.
Mỗi người đều nhìn Tô Tất như nhìn thấy quỷ.
Nàng ta biến thái sao? Sao lại giống quỷ như vậy, trong lúc bị đánh mà cũng có thể đột phá? Trời ạ, nếu bị đánh mà có thể đột phá, vậy mình có phải cũng nên đi tìm người đánh không?
Trên đời này có bao nhiêu cách thăng cấp không thể tưởng tượng, nhưng như Tô Tất, coi như là có một không hai.
Nháy mắt tiếp theo, Vệ Lăng Phong bay lên đài, ôm lấy Tô Tất, mang nàng rời đi.
Nhiếp Thanh Nhiên nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, tay siết chặt thành nắm đấm…..Trên mặt lúc sáng lúc tối, đáy mắt lóe lên tia phức tạp.
Nhìn bóng dáng Ninh vương ôm Tô Tất đi xa, dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay mãnh liệt.
Tự cố anh hùng phối mỹ nhân, Ninh vương và Mộng Điệp tiên tử đúng là quá xứng đôi, bọn họ quả thực là một đôi hoàn mỹ của tạo hóa, Ninh vương phi kia mặc dù không tồi, nhưng so với Mộng Điệp tiên tử, vẫn còn kém xa.
Mọi người đều cùng thở dài.
Vệ lăng Phong ôm Tô Tất hồi phủ, nhìn nàng thương tích đầy mình, ánh mắt dần trở nên thâm trầm, đôi môi hồng nhạt mím lại thành một đường thẳng.
Dùng sức xé rách, quần áo trên người Tô Tất lập tức nát thành từng mảnh nhỏ, tung bay trong không khí.