Tiếng chim hót sáng sớm véo von, như một bài ca dao nhẹ nhàng uyển chuyển, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, thần thanh khí sảng.
Tô Tất trở mình, nhìn nam nhân nằm bên cạnh.
Nắng sớm nhẹ nhàng bao phủ lấy người hắn, rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ, mũi cao mày kiếm, mắt phượng hẹp dài nhắm chặt, cặp mi dài rậm, đôi môi đỏ tươi, khóe miệng hơi cong lên, thuần khiết như một hài tử không nhiễm bụi trần, ngọt ngào ngủ trong lòng mẫu thân, không có một chút đề phòng.
Trên người hắn chỉ khoác một bộ y phục đơn giản, thắt lưng nới lỏng, lộ ra khuôn ngực trắng ngà lúc ẩn lúc hiện, trong sự thuần khiết lại ẩn ẩn mị hoặc.
Thật sự là một kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng Đế.
Tô Tất kiềm nén sự xúc động muốn phun máu mũi, giơ một ngón tay chọc chọc ngực hắn: «Trời sáng rồi, còn không chịu thức dậy đi? Không phải nói muốn đi bái kiến mấy người trong cung sao?»
«Việc này không quan trọng, ngủ đi.» Vệ Lăng Phong trẻ con lầu bầu, mi khẽ giật giật, mắt còn chưa mở nhưng lại cực kỳ chuẩn xác ôm lấy người Tô Tất vùi vào ngực mình, cằm tựa trên đầu nàng, tiếp tục ngủ.
Nếu Vệ Lăng Phong đã nói mấy nữ nhân hậu cung kia không quan trọng, vậy thì thực sự không quan trọng, để cho các nàng chờ cũng được, dù sao xảy ra việc gì cũng đã có Vệ Lăng Phong ở đây.
Hai người trong Ninh vương phủ bình tĩnh ung dung, hoàng hậu trong Phượng Tảo Cung đã bắt đầu ngồi không yên, nàng luôn cao quý nhưng lúc này sắc mặt tối lại, mắt lộ ra âm hàn:
«Hai người kia vì sao còn chưa đến Phượng Tảo Cung?» Hoàng hậu ngồi trên điện, ngữ khí mang theo tức giận.
Đáng lẽ một khắc trước, Ninh vương cùng Tô Tất đã phải vào cung thỉnh an dâng trà, nàng cố tình đến muộn một chút, muốn để cho hai người họ phải chờ, rồi nàng mới không nhanh không chậm tiến đến ra oai phủ đầu. Thế nhưng, đã đến giờ Thìn, các phi tần trong cung đều đã đến thỉnh an nàng, Ninh vương lại vẫn còn chưa tới, quả thực là không coi ai ra gì.
Quế công công bên người hoàng hậu khom lưng nói: «Bẩm hoàng hậu, thị vệ gác cổng nói, vẫn chưa thấy xe ngựa của Ninh vương ——»
“A, bọn họ đến kìa.” Không biết vị phi tần nào vừa lên tiếng.
Mọi người quay đầu nhìn về phía cửa, giữa ánh mặt trời chói mắt, một đôi nam nữ nắm tay nhau bước đến, sự xinh đẹp tuyệt mỹ đến cực hạn này khiến mọi người phải nín thở, sợ chỉ cần thở ra một cái thì bọn họ sẽ tan biến.

Các nàng tất nhiên đã từng gặp Ninh vương rất nhiều lần, sở dĩ kinh ngạc như vậy, là vì nữ tử bên người hắn ——
Chỉ thấy mái tóc dài của nàng vấn lên, y phục đều thuần một màu lam, váy dài thướt tha, cổ tay áo thêu một đóa mẫu đơn màu lam nhạt, vạt áo lại có màu lam thẫm nước biển.
Thế nhưng khi dời mắt lên dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành kia, tất cả quần áo trang sức đều chỉ là hư vô, tất cả những lời ca tụng đều trở nên mờ nhạt.
Chỉ liếc mắt một cái, cả đời liền trầm luân, những lời này vốn được dùng để miêu tả Ninh vương, thế nhưng lúc này đặt trên người nàng lại càng thêm phù hợp. Đã nhìn được khuôn mặt của nàng, hắn sao còn có thể để dung mạo của nữ tử khác vào mắt?
Ghen tị, ghen tị đến điên cuồng! Chỉ muốn dùng dao nhọn hung hăng hủy đi gương mặt khiến các nàng cảm thấy bị uy hiếp kia!
Không phải nói rằng Ninh vương lấy về một phế vật xấu xí bất kham sao? Dung nhan tuyệt mỹ này nếu được tính là khó coi, vậy thì các nàng là cái gì?
Tin tức truyền đến hậu cung có vẻ chậm, chuyện Tô Tất đánh thắng Thanh Linh công chúa hôm qua người này truyền tai người kia, bình thường lúc này các phi tần vẫn chưa nhận được tin.
Mỹ nữ thường không chấp nhận được sự tồn tại của một người đẹp hơn nàng, nữ nhân hậu cung lòng dạ hẹp hòi, lúc này vẻ mặt các nàng mỗi người một khác, trong mắt lóe lên sự ghen tị điên cuồng với dung mạo tuyệt mỹ của Tô Tất.
Thấy những nữ nhân độc ác đang hận không thể xé nát khuôn mặt của mình, đáy lòng Tô Tất liên tục cười lạnh, chỉ bằng các nàng mà đòi động đến nàng, đúng là mơ tưởng viển vông.
Ninh vương ép Tô Tất phải thi lễ với hoàng hậu, Ninh vương thì chắp tay hành lễ, Tô Tất cũng chỉ khẽ cúi người chào, ai cũng không chịu quỳ xuống thỉnh an.
Trong đại lục có một quy định, hễ là cường giả từ bát cấp trở lên, cho dù gặp mặt hoàng đế, cũng không được quỳ, đây là tôn nghiêm của một bậc cường giả.
Chẳng lẽ lời Thái tử nói hôm qua là sự thật? Tô Tất đã là cường giả từ bát cấp trở lên? Nếu thực sự là thế, kễ hoạch của mình không những thất bại, hỡn nữa còn tặng cho Ninh vương một phần đại lễ sao?
Sắc mặt hoàng hậu khẽ biến, bàn tay giấu trong phượng bào siết chặt, đến khi móng tay sắc nhọn cắ.m vào da thịt đau nhức mới đưa nàng quay trở lại hiện thực, nghiêm túc ngưng thần, vừa cao quý lại vừa tao nhã.

Hoàng hậu hơi nhíu mày một cái như đang ra ám hiệu, các phi tần lập tức bày ra bộ dáng bất mãn.
«Ninh vương phi hình như có chút quá đáng? Đến trễ còn chưa tính, giờ thấy hoàng hậu sao lại không quỳ?»
«Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, chẳng lẽ còn không đáng để ngươi quỳ lạy hay sao?»
«Đúng vậy, bộ dạng không tồi, nhưng một chút phép tắc quy củ cũng không biết, Tô phủ sao có thể giáo dục nên một nữ nhi như vậy chứ?»
Ninh vương khẽ mím môi, ánh mắt băng lãnh, mắt phượng quét qua tứ phía, đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn khát máu khiến đáy lòng các nàng cảm thấy sợ hãi, lập tức ngậm miệng, ai cũng không dám nói thêm một câu.
Chuyện cười, ai chẳng biết Ninh vương hành sự cuồng ngạo không nói lý lẽ? Người khác có thể không biết, nhưng người trong cung lại biết rất rõ, vị Ninh vương đang nở nụ cười tà mị này đã từng tập trung toàn bộ văn võ trong triều đến đại điện, tiện tay làm thịt luôn một người dám nói mẫu phi hắn không phải lễ bộ thị lang.
Thái độ này của Ninh vương, là đang bảo vệ tiểu vương phi của hắn sao? Tiểu vương phi trong lòng hắn rốt cuộc là có bao nhiêu trọng lượng? Hoàng hậu nở nụ cười nhân từ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Dung phi.
Dung phi khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang Tô Tất, cười nói: «Nghe nói hôm qua Ninh vương phi một chưởng đánh bại Thanh Linh công chúa, chẳng lẽ Ninh vương phi thật sự là bát cấp cường giả sao?»
Tô Tất chậm rãi liếc nhìn nàng, thờ ơ nói: «Dung phi nương nương chắc hẳn cũng đã tiến đến tầng thứ tám rồi?»
Dung phi cười nhẹ, gián tiếp thừa nhận: «Tội danh bất kính với hoàng hậu nương nương cũng không nhỏ a, đương nhiên, nếu ngươi có thể đánh bại ta, thì có thể chứng minh được võ công của ngươi ở trên tầng thứ tám.»
Dung phi xuất thân từ phủ Mộ Dung tướng quân, chính là phủ Mộ Dung tướng quân – nơi duy nhất tại đế đô tồn tại thập cấp cường giả. Võ công thiên phú của nàng rất cao, từ nhỏ đã luyện võ, tiến cung mười năm cũng chưa từng phế bỏ, lúc này cũng đã được tám phần cảnh giới.
«Hoàng hậu nương nương cũng cho là vậy sao?» Tô Tất thản nhiên mỉm cười, thái độ nhàn nhạt.
«Đế quốc coi trọng võ công, các ngươi luận bàn cũng được, thế nhưng ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể gây thương thương tích nguy hiểm đến tính mạng.» Đôi mắt của hoàng hậu nương nương

thâm thúy như có như không bắn về phía Dung phi.
Khóe miệng Ninh vương nhếch lên một nụ cười giả tạo, hắn cúi người bên tai Tô tất, vô thanh vô tức nói ra năm chữ. Trên mặt Tô Tất chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, nhìn vào ánh mắt ân cần của hắn, khẽ gật đầu.
«Có thể bắt đầu rồi chứ?» Dung phi cởi ngoại bào đưa cho cung nữ bên người, lẳng lặng nhìn Tô Tất.
Đáy mắt Tô Tất hiện lên sự giảo hoạt, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thân hình của nàng đột nhiên biến mất không một vết tích, đợi đến khi Dung phi cảm giác được sự kỳ quái, không khí bị sự nguy hiểm bao trùm, thì một thân ảnh linh hoạt đã xuất hiện trước mặt nàng, chủy thủ lạnh lẽo
lặng yên không một tiếng động kề lên cổ họng của Dung phi.
Chỉ cần kề sát vào một chút, chủy thủ sắc bén lập tức có thể đâm thủng cổ họng của Dung phi.
Không phải không phát hiện ra, mà là đợi đến khi phát hiện ra, thì thân ảnh linh hoạt của Tô Tất đã đến bên người nàng, nàng ngay cả thời gian phản kháng cũng không có. Trên mặt Dung phi tràn đầy vẻ thất bại.
Dung phi là bát cấp cường giả a, ngay cả bệ hạ cũng khen ngợi võ công của nàng không dứt miệng, thế nhưng….chỉ một chiêu? Không……Một chiêu cũng không đến, Dung phi thậm chí chưa kịp xuất thủ đã bị đánh bại…….Ninh vương đến tột cùng là lấy được một yêu nghiệt như thế nào a? Quá nghịch thiên đi?
Trên mặt đám phi tần chỉ có một biểu cảm duy nhất,
Một đám há hốc miệng quên cả khép lại, chỉ cảm thấy trước mắt toàn bộ đều biến thành màu đen, có cảm giác rằng trời đang sụp xuống. Các nàng đều ngây ngốc nhìn Tô Tất, quên cả phản ứng.
Kiếp trước nàng là đặc công, tinh thông thuật ám sát, khả năng ẩn thân cùng tốc độ của một đặc công là hai điều mà người trong thế giới này tuyệt đối không thể bì kịp.
Tô Tất thản nhiên liếc mắt nhìn đám người xung quanh, chỉ một cái liếc mắt thản nhiên, lại khiến mọi người cảm thấy như rơi vào hầm băng, không rét mà run, ánh mắt khiến người ta dựng tóc gáy, sởn gai ốc.
Sắc mặt hoàng hậu âm trầm đến tột cùng, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tất, khóe môi mím chặt, không muốn để lộ sự run rẩy cùng cảm xúc trong đáy lòng của mình.
«Tô thị, bỏ chủy thủ của ngươi xuống.» Không biết từ lúc nào, hoàng đế một thân long bào khoanh tay đứng trước cửa, cười nhạt nhìn Tô Tất.
Một hồi thỉnh an ba lần hô vạn tuế, một câu nói của Tô Tất lại lập tức gây chú ý, bởi vì nàng nói, tạ ơn hoàng thương ban thưởng.
«Ách? Trẫm có ban thưởng cho ngươi cái gì sao? Vì sao trẫm lại không biết a?» Đáy mắt hoàng đế mê mang, thật là khó hiểu.

Tô Tất phe phẩy chủy thủ sáng loáng trên tay, liếc khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch của Dung phi, cười xấu xa: «Tất nhiên là chủy thủ này, tạ ơn bệ hạ đã thưởng nó cho ta.»
Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào chủy thủ.
Chủy thù này ngoại trừ vô cùng sắc bén, thì bề ngoài của nó cũng không có gì khác thường, thế nhưng hoàng thượng cùng hoàng hậu chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra —— đây là huyền thuyết chủy thủ, một trong trấn gia chi bảo của Mộ Dung gia. Không ngờ Mộ Dung gia lại đưa chủy thủ này Dung phi, mà Dung phi lại còn mang theo bên mình.
Hoàng thượng khẽ nâng tay áo lên ho khan, hắn nhớ tới lời mình vừa nói, Tô thị, bỏ chủy thủ của ngươi xuống…….
Lời nói của hoàng thượng là thánh chỉ, tuyệt đối không thể đổi ý, huống hồ là trước mặt bao nhiêu người? Hắn khẽ ho một tiếng, áy náy nhìn Dung phi, dứt khoát nói với Tô Tất: “Nha đầu ngươi, nói cái gì mà nói, đây vốn là chủy thủ của ngươi, còn thưởng với không thưởng gì chứ?”
Nghe vậy, thân mình Dung phi run lên, thiếu chút nữa là ngã xuống…… Đó là vật gia truyền của Mộ Dung phủ a, sao có thể vô duyên vô cớ bị Tô Tất cướp đi được? Nàng đáng thương hề hề chờ mong nhìn hoàng thượng, thế nhưng hắn chỉ phất tay áo, xoay lưng lại với nàng.
Tô Tất thấy vẻ sốt ruột trên mặt Dung phi, đáy mắt hiện lên ý cười lạnh lẽo. Huyền thiết chủy thủ không chỉ chém sắt như chém bùn, hơn nữa cực kì sắc bén, chỉ cần gặp phải nó, cường giả dù lợi hại đến đâu động tác cũng phải chậm đi vài phần. Dung phi muốn dùng chủy thủ để thực hiện âm mưu của mình, nhưng lại không ngờ còn chưa xuất thủ đã bị đối phương cướp lấy, còn bị chính chủy thủ của mình kề trên cổ.
Trộm gà không được lại còn mất gạo, ai bảo bản lĩnh của nàng đã không bằng nàng ta mà còn muốn khiến nàng ta mất mặt chứ? Rất đáng đời.
Tô Tất một chút cũng không sợ đắc tội với những nữ nhân này, bởi vì Ninh vương đã sớm nói bên tai nàng năm chữ: Muốn làm gì thì làm. Vậy là, nàng ra tay không hề kiêng kị, dù sao đâm thủng sọt cũng đã có Ninh vương sửa chữa.
Hoàng đế không nhìn bộ dáng đáng thương sắp khóc của Dung phi, ngồi xuống bên người hoàng hậu, cười nói. “Hoàng hậu thực sự có một đôi mắt tinh tường a, người này trẫm càng nhìn càng thấy thích, lúc trước nếu không phải ngươi nói Tô thị không như lời đồn, trẫm cũng không dễ dàng đáp ứng như vậy, cũng sẽ bỏ lỡ mất một người tốt như thế này.”
“Hoàng thường đừng khen ngợi nô tì, nô tì không nhận nổi.”
Trộm gà không được lại còn mất gạo củng không phải chỉ một mình Dung phi…….Lệ phi thấy nụ cười cứng ngắc của hoàng hậu, trong lòng thầm than.
Hoàng thượng chuyển ánh mắt sang Ninh vương cùng Tô Tất nói: “Các ngươi còn không mau tạ ơn hoàng hậu? Lúc trước chính nàng đã dốc sức thúc đẩy hôn sự của hai người các ngươi.”
Thân hình hoàng hậu khẽ run lên, tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Hoàng thượng không nhắc tới chuyện đó thì không được sao? Lại xát muối lên miệng vết thương của nàng.
Tô Tất và Ninh vương liếc nhìn nhau, trong mắt hai người là ý cười khó nén, nghe lệnh của hoàng thượng, nói lời cảm tạ với hoàng hậu, hành động này lại càng khiến hoàng hậu tức giận đến siết chặt tay.