Chỉ là Cố Tịch Hy không ngờ đến, Hoàng Phủ Minh Phong chỉ đi di trường phía Tây ba ngày, hoàng cung lại xảy ra nhiều chuyện như thế.

Ngày thứ hai, khi nàng đang ở Phượng Tê cung trò chuyện cùng hoàng hậu sau buổi thỉnh an, một cung nữ vội vã bước vào, nét mặt có vẻ không hề tốt.

Hoàng hậu nhíu mày:

“Có chuyện gì?”

Nàng ta có chút run giọng:

“Hồi nương nương, Tiểu Lăng Tử ở phủ Nhị vương gia truyền tin, nói rằng ngài ấy ăn phải món có chứa đậu lạc, bây giờ đang bị kích ứng rất nghiêm trọng.”

Hoàng hậu bật giọng trong vô thức:

“Ngươi nói cái gì?”

Cố Tịch Hy cũng nhíu chặt mày, nàng biết đậu lạc là một loại thực phẩm dễ gây kích ứng, nhưng nàng không biết Hoàng Phủ Bắc Trì lại gặp chuyện vì thứ đó.

“Tại sao lại ăn phải món có đậu lạc?”

Nói theo cách của hoàng hậu, có thể thấy chuyện Hoàng Phủ Bắc Trì bị dị ứng với đậu lạc không phải là chuyện gì bí mật.

Chỉ là…

Đang yên đang lành lại ăn đúng món đó, y dễ bị người ta ám toán tới thế hay sao?

Cung nữ đó nói:

“Hồi nương nương, nghe bảo là mấy ngày trước, Nhị vương gia từng đích thân dạy công tử Lã gia cưỡi ngựa. Phu nhân của Lã Chiến, Hồ thị muốn đa tạ vương gia, đã đích thân nấu canh sâm dâng tặng, nhưng không hiểu vì sao bà ấy lại dám cho đậu lạc vào?”

Cố Tịch Hy mím chặt môi, không phải vì Hoàng Phủ Bắc Trì bị kích ứng vì đậu lạc, mà người gây họa lần này lại là phu nhân của Lã Chiến. Nàng từng nghe Trường Khánh Diên nhắc đến người này. Chức quan của ông ta tuy không lớn, nhưng nắm giữ một trong những đội quân quan trọng dưới trướng Trường Khánh Diên.

Vậy nếu ông ta vì phu nhân của mình mà gặp họa, thế thì…

Cho nên lần này, tuy rất không muốn, nhưng nếu nàng đã cùng với hoàng hậu nghe được tin tức này, xét về việc công hay việc tư, Cố Tịch Hy cũng phải đi đến phủ Nhị vương một chuyến.

Hoàng hậu đưa mắt nhìn nàng, có chút ái ngại và cảm thông, bà khoát tay:

“Con có thể không cần đi.”

Nhưng Cố Tịch Hy chỉ mỉm cười, lễ phép đáp:

“Tạ mẫu hậu để tâm, nhưng mà như nhi thần đã nói, không còn để ý chuyện xưa, vậy thì không cần tránh né.”

Thực tế, nói đúng hơn là chẳng có chuyện xưa gì để vướng bận

Hoàng hậu gật đầu, lúc này nếu để thái tử phi về Tựu Nguyệt điện, đúng là sẽ gây ra vài lời bàn tán, dù sao, nàng vẫn là nguyên cơ. Hoàng Phủ Minh Phong không có ở đây, Nhị hoàng huynh gặp chuyện, nàng khó ngơ tai.

Hoàng Phủ Bắc Trì tuy mang tiếng được ban phủ đệ, nhưng nơi ở của y là một tứ hợp viện đơn giản nằm trên con đường vắng phía Nam hoàng cung. Nếu hoàng hậu không nói, Cố Tịch Hy còn tưởng là phu xe dừng nhầm chỗ.

Khi hoàng hậu và Cố Tịch Hy chuẩn bị bước vào, trông thấy thái y đã có mặt sẵn ở đó, còn có cả phu phụ Lã Chiến đang quỳ ở đó chờ thỉnh tội.

Nội thị canh giữ ngoài cửa vừa định cất giọng thông báo, bên ngoài, xe ngựa của Trường Khánh Diên cũng vừa khéo trờ tới trước cổng.

Cố Tịch Hy cũng đoán được Trường Khánh Diên sẽ đến đây. Vì Lã Chiến là một trong những thanh kiềng vững chắc của ông.

Trường Khánh Diên trông thấy hoàng hậu và nàng thì liền hành lễ, mặc kệ quan hệ thâm tình là như thế nào, ở nơi này cần phải đúng nghĩa quân thần.

Cố Tịch Hy nhận xong hành lễ, lại đáp lại bằng lễ nghi phụ tử. Nàng nhìn vào mắt ông, trông thấy đôi đồng tử cương nghị đang co lại, đôi mày sắc như kiếm cũng nhíu chặt.

Trường Khánh Diên muốn nói gì với nàng?

Khi bước vào trong, trước khi kịp định hình mọi thứ, Cố Tịch Hy không thể không nhíu mày, nghiến răng kiềm chế không đưa tay che mũi.

Mùi hương này…?

Nàng vẫn nhớ rất rõ mùi hương này, lần trước Hoàng Phủ Minh Phong đột nhiên nổi hứng đốt lên ở điện Thừa Chính, hại nàng đầu óc quay cuồng, ngay cả đứng cũng không vững.

Đây là hương Sầm Lạc.

Mọi người trông thấy hoàng hậu xuất hiện thì đồng loạt hành lễ, Cố Tịch Hy trông thấy Hoàng Phủ Bắc Trì đang nằm trên giường, phía sau hai lớp rèm cũng đang chống tay gượng ngồi dậy.

Thái y tiến lên, vội nói:

“Khởi bẩm hoàng hậu, vương gia bị dị ứng đậu lạc khá nghiêm trọng, hiện tại cả người đang nổi mẩn đỏ, còn có dấu hiệu sốt cao. Chúng thần đã kê đơn thuốc hạ sốt, chỉ là, H hiện tại tác dụng không cao.”

Phía giường, Hoàng Phủ Bắc Trì đã ngồi thẳng dậy, y nhìn hoàng hậu, rồi lại nhìn Cố Tịch Hy. Xuyên qua hai lớp rèm dày, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt y đang dừng lại trên người mình một cách đăm đăm.

Sống lưng lạnh toát, nàng vội đưa mắt nhìn Trường Khánh Diên, thấy ông cũng đang hướng về phía Hoàng Phủ Bắc Trì, trong đáy mắt hiện lên tia oán giận.

Oán giận?

Y cất giọng thều thào, dường như cơn sốt và mẩn đỏ đang làm y rất rất suy nhược và khó chịu:

“Đa tạ mẫu hậu đã quan tâm, hài nhi không sao. Còn có thái tử phi…”

Cố Tịch Hy mím môi, không ngẩng đầu nhìn y, chỉ chậm rãi làm một động tác đáp lễ.

Trường Khánh Diên phất vạt áo sẫm màu, quỳ một bên gối xuống, nghiêm nghị và kính cẩn thưa:

“Thần tham kiến vương gia.”

Phía sau bức màn vọng ra tiếng hồi đáp:

“Thái sư xin đứng lên, ta sao dám nhận lễ này của ngài.”

Trường Khánh Diên thuận thế đứng lên, tia oán giận trong mắt tạm thời lắng xuống, nhường chỗ cho sự lo lắng. Ông quay sang hoàng hậu, nói:

“Tâu hoàng hậu nương nương, hạ thần trước đây chinh chiến nhiều nơi, gặp qua nhiều kiểu thời tiết khác lạ, khó tránh việc tướng sĩ bị kích ứng. May sao gặp được cao nhân, đưa cho một loại thuốc hay bào chế từ bạc hà, có thể chữa trị chứng này nhanh chóng.”

Ánh mắt hoàng hậu khi nhìn Trường Khánh Diên đầy kiên nhẫn, từ đầu đến cuối không ngắt lời. Bà ra hiệu cho ông hãy nói tiếp.

“Nếu vương gia không ngại, có thể dùng thử thuốc này của hạ thần.”