Trong thoáng chốc, Cố Tịch Hy liền có ảo giác mình đang quay về rừng tre ở Lũng Nham cách đây mấy tháng, Tát Lạt chặn đường nàng, y cũng thốt ra những lời như thế.

Mà nàng thì thật sự đã bị Tát Lạt dọa cho sợ hãi, đến mức phải dùng cách cực đoan nhất để kết thúc sự việc. Nhưng nàng biết, với Hoàng Phủ Bắc Trì thì không thể, vì nàng căn bản không có đủ bản lĩnh giết chết y.

Trường Khánh Diên ở phía xa quan sát, bàn tay mạnh mẽ ở hồ muốn bóp nát chung rượu.

Cố Tịch Hy không thu lại nụ cười, trong đầu nàng lúc này chỉ vang lên lời dặn dò của Trường Khánh Diên, sống chết không nhận:

“Có lẽ Nhị vương gia đã nhầm, ta từ nhỏ thân thể không được tốt, luôn ở trong phủ, đến khi xuất quan thì cũng chính là lúc nhập cung gả cho thái tử điện hạ.”

Hoàng Phủ Bắc Trì khẽ ồ lên một tiếng, ánh mắt y chợt di chuyển đến Trữ Nhi đang đứng hầu sau lưng nàng, giọng nói trầm ngâm:

“Vậy thì thật quái lạ, vì cả nô tỳ của thái tử phi, bổn vương cũng thấy rất quen mắt.”

Cố Tịch Hy nhớ Trữ Nhi từng nói, trước kia, chính nàng ta làm cầu nối cho Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì gặp nhau. Y sẽ chờ Trường Ý Đan dưới tán cây ngô đồng, cả hai cùng trao cho nhau những lời thể non hẹn biển.

Nhưng non đã mòn, biển đã cạn…

Trường Khánh Diên dạy Cố Tịch Hy bản lĩnh của một nguyên cơ, thì cũng đã dạy cho Trữ Nhi bản lĩnh của một nô tỳ tâm phúc hầu hạ nguyên cơ.

Ánh mắt nàng ta sau thoáng chốc hoang mang liền lấy lại được vẻ bình tĩnh, thậm chí còn có chút kiên định:

“Hồi vương gia, nô tỳ trước nay chỉ hầu hạ thái tử phi, nàng đi đâu nô tỳ liền theo đó, chưa từng có phước phần gặp vương gia trước đây.”

Hoàng Phủ Minh Phong im lặng từ đầu tới cuối, đến lúc này mới có động tĩnh. Hắn đưa tay ra phía trước, để ống tay áo thêu hình kế long tinh xảo chắn phía trước Cố Tịch Hy, thản nhiên nói:

“Có lẽ hoàng huynh đã nhận lầm người rồi. Hơn nữa thái tử phi của đệ rất nhát gan, huynh hỏi thế e sẽ làm nàng sợ.”

Cố Tịch Hy không rõ vì sao, trông thấy cánh tay đang chắn phía trước mình của Hoàng Phủ Minh Phong liền giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, ngay lập tức bắt lấy.

Hắn đưa mắt nhìn nàng, nàng cũng chỉ có thể cười cầu tài, bàn tay đang nắm chặt ống tay áo của hắn có chút nới lỏng nhưng vẫn không buông ra.

Hoàng Phủ Bắc Trì yên lặng đôi chút, sau đó y bật cười thành tiếng:

“Là ta thất lễ rồi, xem ra tình cảm của đệ và thái tử phi rất tốt nhỉ?”

Hoàng Phủ Miên Khang ngồi cách đó không xa, vốn dĩ không lên tiếng mà chỉ chăm chú quan sát, bây giờ cũng bật cười góp vui:

“Còn phải nói, Nhị hoàng huynh, huynh không biết thái tử huynh ấy yêu chiều thê tử tới mức nào dâu. Hơn nữa họ còn cùng nhau trải qua sinh tử, nhất nhất keo sơn cũng là chuyện thường tình.”

Hoàng Phủ Bắc Trì gật gật đầu, giọng nói đột nhiên có chút thâm trầm, y cúi người về phía Hoàng Phủ Minh Phong, thanh âm đều đều:

“Thấy hoàng đệ có thể buông bỏ chuyện xưa, đón nhận duyên mới, người làm ca ca như ta cũng thấy rất vui mừng.”

Hai từ chuyện xưa trong lời nói của y dường như chứa đựng rất nhiều nhạo ý.

Cố Tịch Hy đương nhiên biết Hoàng Phủ Bắc Trì đang nhắc tới chuyện xưa nào. Vậy nên, nàng cũng hoàn toàn hiểu được trạng thái lúc này của Hoàng Phủ Minh Phong, cánh tay hắn săn cứng lên, ánh mắt và cả người ngay lập tức tỏa ra sát khí.

Nàng không quên lời hoàng hậu nói, rằng năm đó, Trần Chiêu Thủy đã chết thảm như thế nào.

Nếu nàng là Hoàng Phủ Minh Phong, chợt cảm thấy băm vằm người trước mặt ra thành trăm nghìn mảnh cũng chưa đủ nguôi hận.

Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong không làm vậy, đúng hơn là hắn đã từng làm nhưng bất thành, còn bây giờ, hắn chưa làm. Hắn cười gằn, giọng nói đầy lễ độ nhưng vô cùng sắc lạnh:

“Hoàng huynh nói sai rồi, có những chuyện, đệ cả đời cũng sẽ không quên.”

Khi hai hoàng tử đang tranh đấu nhau đến một sống một còn, song lại phải che giấu sát khí đằng đằng phía sau lớp vỏ bọc huynh hữu đệ cung, chính là hình ảnh đáng sợ và u ám nhất trong vạn vạn câu chuyện xuất hiện ở cung đình.

Hoàng Phủ Bắc Trì cũng đáp lại Hoàng Phủ Minh Phong bằng một nụ cười lạnh:

“Được, vậy hoàng huynh mong đệ hãy ghi nhớ thật kỹ, tuyệt đối đừng bao giờ quên.”

Cố Tịch Hy nhìn theo bóng lưng đang quay đi của y, một cảm giác lạnh lẽo trong thoáng chốc liền chạy dọc sống lưng, khiến nàng bất giác rùng mình.

Nàng lại nhìn bàn tay đang siết chặt, đặt trên mặt bàn của Hoàng Phủ Minh Phong, nhìn hắn đang cố gắng kiềm nén để bản thân không làm ra hành vi thất thố.

Ánh mắt Cố Tịch Hy dừng lại trên bàn tay đang run lên vì kiềm nén của hắn rất lâu, đáy lòng lại bất ngờ dâng lên một khoảng trống, vừa mông lung, vừa chua xót.

Chuyện huynh đệ bọn họ tương tàn, hủy hoại nữ nhân của nhau, đến sau cùng nàng lại là một kẻ vô duyên vô tình vướng họa. Nếu suy diễn theo một hướng nào đó, nàng cũng thấy bản thân rất khôi hài.

Ách giữa đàng, mang vào cổ…