Hoàng Phủ Minh Phong sững sờ trong chốc lát.
“Muội mãi ở bên huynh, đi phía sau huynh, chỉ cần thái tử điện hạ quay đầu sẽ luôn nhìn thấy muội!”
Khi Chiêu Thủy nói với hắn câu này, hắn chưa bao giờ cảm thấy bình yên như lúc đó. Tranh đấu quyền lực tàn nhẫn và khốc liệt đến mức xương máu rã rời, hắn cũng không sợ, vì hắn biết, cô gái nhỏ kia vẫn luôn bên hắn, ủng hộ hắn toàn tâm.
Nhưng mà, nàng đi rồi…
Cố Tịch Hy không đọc thấu được tâm tư này của Hoàng Phủ Minh Phong. Nàng chỉ trông thấy sắc mặt hắn bỗng trở nên khác lạ, tâm tư bỗng chốc cồn cào, sợ mình lại nói sai gì đó.
Nàng e dè chạm vào cánh tay hắn:
“Điện hạ, chàng sao thế?”
Hoàng Phủ Minh Phong bị lay tỉnh trong chốc lát, lập tức khôi phục trạng thái bình thường, nhưng ánh mắt đặt trên Cố Tịch Hy đã có sự dao động kín đáo, nàng không phát hiện ra.
“Không có gì.”
Hắn sau đó dang tay vòng qua eo nàng, khá giống với tư thế ôm từ phía sau, không nói gì nữa.
Thấy hắn yên tĩnh, dường như chỉ muốn ngắm trăng, Cố Tịch Hy cũng thức thời không cựa quậy, cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn ở trong vòng tay hắn. Nàng cảm thấy, hình như cơ thể này của mình ôm rất vừa tay hắn thì phải…
Hoàng Phủ Minh Phong không lâm hạnh nàng, cũng không hôn nàng, không nắm tay nàng, nhưng lại rất tự nhiên, thoải mái mà ôm nàng… Nói chung cũng rất thú vị!
Hoàng Phủ Minh Phong lặng lẽ cúi đầu, âm thầm quan sát búi tóc của Cố Tịch Hy. Tóc dài và đen nhánh lúc này chỉ vấn một nửa đầu bằng chiếc trâm nhỏ thả sợi châu, đan giữa hai lọn tóc là thanh bạch ngọc. Cả tóc và cơ thể nàng luôn có mùi hương thảo mộc đặc trưng, thanh khiết và dịu dàng, càng không giống loại hương nhân tạo do Hương Dược phòng điều chế.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, hắn đã cảm nhận được đây là mùi hương đặc trưng của riêng nàng.
Nàng vừa nói gì nhỉ? À, nữ nhân này nói mãi theo phía sau hắn, chỉ cần hắn quay đầu sẽ thấy nàng.
Cùng là một câu nói, Trần Chiêu Thủy nói phóng khoáng, hồn nhiên, nữ nhân này ôn nhu bày giải. Điểm giống nhau duy nhất, chính là chân thành.
Hắn tin lời nàng nói… Thật ra, từ khoảnh khắc nàng đồng cam cộng khổ với hắn giữa rừng sâu, hắn đã tin vào những gì mà nàng nói.
Nhưng mà, lời hứa này sẽ không thành thực. Ít nhất, Hoàng Phủ Minh Phong sẽ không để nàng theo sau hắn cả đời.
“Điện hạ.” Người trong lòng khẽ gọi.
Hoàng Phủ Minh Phong lập tức cúi xuống:
“Hửm?”
“Sáng mai chúng ta khởi hành phải không ạ?”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên đáp bằng chủ đề không liên quan:
“Mười sáu mãn hạ, Thanh Tân có hội hoa đăng, dân bản địa gọi là Đức Phúc Thần.”
Cố Tịch Hy không hiểu, quay đầu lại, ánh mắt biểu thị sự băn khoăn.
“Muốn đi không?”
Khuôn miệng Cố Tịch Hy vẽ hình tiếng “hả”, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Điện hạ, ý chàng là đi hội Thanh Tân?”
Hắn gật đầu.
Ánh mắt Cố Tịch Hy tưởng như có thể tuôn ra mấy ngôi sao, sáng lấp lánh.
“Điện hạ, thiếp muốn đi!”
Cả đời nàng chưa từng đi hội hoa đăng, đương nhiên sau này trong hoàng cung cũng sẽ có lễ hội như vậy, nhưng chung quy sẽ không giống với không khí nhộn nhịp của bá tánh.
Cố Tịch Hy cố kiềm nén sự hưng phấn, tránh làm bản thân mất mặt:
“Nhưng mà… như vậy có làm trễ việc của chàng không?”
Người trước mắt lắc đầu:
“Không sao.”
Cố Tịch Hy hận mình không thể nhảy lên ngay lúc này.
Hoàng Phủ Minh Phong khẽ chạm ngón tay lên chóp mũi nàng:
“Vậy ngày mai nàng cứ cùng người của mình ra phố chơi. Nhớ cẩn thận một chút, ta sẽ cho hai hộ vệ âm thầm theo sau nàng.”
Thật ra, với võ công đó, chính là người khác phải cẩn thận nàng.
Cố Tịch Hy có hơi sững lại:
“Điện hạ không đi ạ?”
Hoàng Phủ Minh Phong nghe ra ngữ điệu của nàng có chút thất vọng.
“Ta còn có chút việc.”
Nàng cũng không có gì để nói, vâng một tiếng. Bỏ đi, dù sao bắt hắn mặc thường phục, cùng với nàng đứng giữa khói lửa nhân gian vốn dĩ là chuyện rất không thể nào rồi.
Hưng phấn của Cố Tịch Hy đã giảm đi vài phần, nhưng chung quy vẫn còn rất hăng hái. Trữ Nhi nghe nói đến chuyện được ra ngoài ngắm hoa đăng đã sung sướng đến mức a lên thành tiếng.
“Nương nương, có phải điện hạ thích người rồi không?”
Bằng không, sao hắn lại ban cho nàng đặc ân này.
Cố Tịch Hy nhíu mày, lại cảm thấy không đúng. Hoàng Phủ Minh Phong đúng là đối với nàng càng lúc càng dịu dàng, thi thoảng còn có ánh mắt và động tác rất sủng ái. Nhưng mà… không giống với kiểu phu thê có tình đối với nhau.
Nàng từng thấy qua Cố sư phụ và Cố sư mẫu ở bên nhau. Bọn họ khi đó đều đã là vợ chồng già, không có mấy cử chỉ ân ân ái ái như người trẻ mới yêu, nhưng chỉ cần một ánh mắt dành cho nhau, cũng nồng đượm ý tình.
Mà quan trọng nhất, Cố sư phụ và Cố sư mẫu không dối gạt nhau, không có bí mật che giấu nhau. Đương nhiên, cũng sẽ có lúc sư phụ giấu sư mẫu chuyện sức khỏe mình không tốt, tránh làm sư mẫu lo lắng. Những ngày cuối cùng, ông ho ra tận mấy búng máu, vội gọi nàng lau sạch, trước khi thiếp đi không quên dặn nàng đừng để sư mẫu biết.
Từ khoảnh khắc đó, Cố Tịch Hy đã có sự cảm khái. Đỉnh cao nhất của tình yêu, chính là cam tâm tình nguyện, chịu đựng đau khổ, hy sinh vì nhau.
Nó không giống những gì mà nàng cùng Hoàng Phủ Minh Phong đang bày tỏ.