Cố Tịch Hy bắt đầu không muốn ăn uống, không phải nàng cố tình không ăn, mà là không cách nào nuốt vào được. Tựa như chỉ cần cho một thứ gì đó vào miệng, mảng da thịt bỏng nát bị lửa thiêu của Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ hiện ra, làm nàng cảm thấy ghê sợ, trong phút chốc liền nôn hết đồ ăn ra ngoài.

Cho đến một ngày, nàng bất lực nôn ra một ngụm máu lớn.

Hoàng Phủ Bắc Trì vừa vẹn đi tới, trông thấy, y cười nhạt một tiếng rồi bước đến, ngồi xuống, vươn tay giữ lấy cằm nàng:

“Sao thế? Sắp chết rồi sao? Yên tâm, trẫm đã nói rồi, sẽ cho nàng một tang lễ thật long trọng…”

Cố Tịch Hy thở hắt ra một hơi, hất tay của y ra, sau đó đưa tay lau đi vệt máu còn đọng trên khóe miệng, cười khẩy:

“Mơ sao? Ta đã nói rồi, ta ở đây là để xem kẻ giết cha giết vua sẽ có kết cục như thế nào.”

“Tự tin quá nhỉ?”

“Ha, dù bản cung có chết, cũng phải chết sau ngươi, lấy ngươi lót xác!”

Nàng tuyệt đối sẽ không chết.

Từ nhỏ đến lớn, từ trước đến nay, nàng chỉ một lần duy nhất cam tâm tình nguyện tiếp nhận cái chết. Đó là khi nàng bất chấp tất cả lao ra muốn đỡ mũi tên tẩm đầy kịch độc đó cho Hoàng Phủ Minh Phong ở bờ Bạc thủy.

Nhưng hắn đã kịp xoay người để hứng lấy mũi tên đó. Hắn không chết, vậy nên nàng cũng sẽ không chết…

Nhưng Cố Tịch Hy thật sự nuốt không trôi, chỉ cần đưa một thứ gì đó vào miệng, nàng đều nôn tới mức tưởng như lục phủ ngũ tạng đều trôi hết ra ngoài. Số máu phí hoài cho chuyện này xem ra cũng không ít.

Trữ Nhi rơm rớm nước mắt:

“Tiểu thư, nô tỳ xin người, người gắng ăn một chút gì đó đi!”

Cố Tịch Hy thở dài, đưa khăn lụa cho nàng ta, cau mày nói:

“Ngươi đừng khóc, ta không dễ chết như vậy đâu!”

Trước kia chịu nhiều cực khổ như vậy, cũng từng nhịn đói nhìn khát rất nhiều ngày, không phải nàng vẫn kiên cường mà sống hay sao?

Nữ quản gia ở nhà Hạ viên ngoại, nơi Cố Tịch Hy từng hầu hạ trước khi được Trường Khánh Diên mang tới kinh thành, bà ấy từng nói, nàng giống như cây Đàn Hương vậy, rất bền bỉ và kiên cường, có thế nào cũng không hư hao được.

Nhưng sự mục ruỗng từ bên trong này, bản thân Cố Tịch Hy là người rõ nhất.

Hôm đó là một buổi chiều hoàng hôn rất đẹp, ráng chiều phủ lên khoảnh sân rộng phía trước chính điện, gió đưa hương thơm của hoa bạch trà từ vườn sau trôi tới, ngào ngạt và dịu dàng.

Cố Tịch Hy nghiến răng nghiến lợi ăn cháo loãng, cố ép bản thân mình không được nôn ra, nhưng vẫn chỉ có thể cố đến phân nửa.

Nàng nhấc chân váy ngồi xuống bên bậc cửa, lặng lẽ nhìn mặt trời đang dần trôi tuột xuống.

Trữ Nhi ngồi bên cạnh nàng, dùng quạt quạt đi bụi mờ và mấy loại côn trùng nhỏ.

Nàng ta nhìn thấy hốc mắt Cố Tịch Hy ầng ậng nước, phản chiếu sắc sáng vàng cam của bầu trời, khiến đôi mắt đó càng thêm lung linh, xinh đẹp, nhưng cũng u ám và ảm đạm đến vô cùng.

Hốc mắt đầy nước, nhưng từ đầu đến cuối đều không rơi ra một giọt nào.

Cố Tịch Hy nhìn Trữ Nhi, mỉm cười nói:

“Trữ Nhi, sau này có cơ hội, ngươi nhất định phải ra khỏi hoàng cung. Ở đâu cũng được, thế nào cũng được, đừng có giam mình trong đây.”

Nếu bây giờ được chọn lại, có thể Cố Tịch Hy sẽ…

Bỏ đi, không thể nào có thể chọn lại được nữa.

Không đợi Trữ Nhi hồi đáp, nàng lại nói:

“Ngươi ngưỡng mộ thế tử A Cát Kỳ sao?”

Ngày đó, khi nàng ta từ chỗ huynh muội A Cát trở về, dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua ngắn ngủi, nhưng nụ cười đó, giọng điệu đó…

Cố Tịch Hy biết, vì nàng cũng là như thế khi dối diện với Hoàng Phủ Minh Phong. Ban đầu, nàng sợ hắn, nhưng không thể phủ nhận, nàng vui khi gặp hắn, nàng phấn khởi khi nghe hắn gọi nàng.

Trữ Nhi có chút hoang mang, vành tai trở nên phiếm hồng:

“Tiểu thư, nô tỳ…”

“Lời ta nói ra thô nhưng thật, có những thứ không phải của mình, mình không xứng đáng, cố với tới thì cũng chỉ là công dã tràng.”

Cố Tịch Hy nàng chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nàng là vì muốn chạm đến những thứ vốn không thuộc về mình, từ danh phận thiên kim cho tới trái tim của Hoàng Phủ Minh Phong.

Kết quả… kết quả chính là bị đày đọa thế này.

Nàng chống tay lên cằm, ngước mắt hướng ra ngoài. Một đàn chim lạ đang nối đuôi nhau lũ lượt bay qua bầu trời đang rực màu lửa. Một cơn gió tàn kéo đến, khiến tóc nàng bay tung lên.

Cố Tịch Hy thở dài, Bạch Lão năm xưa quả nhiên nhìn thấu hồng trần, nàng đích thị là hoa dại, còn thứ mà nàng ngưỡng vọng lại xa tít tắp như mây trời. Hoa dại sẽ không bao giờ tự bứt rễ mà bay lên chạm được tới mây.

Nhắc tới Bạch Lão, Cố Tịch Hy đột nhiên nhớ ra một chuyện. Ngày đó khi nàng tiễn ông rời đi ở cửa sau của phủ Thái sư, ông đã đưa cho nàng một túi gấm màu nhung.

Bạch Lão nói, gặp nàng là hữu duyên, vậy thì tặng cho nàng thứ này, nếu mai sau gặp phải điều bất trắc, hy vọng thứ này có thể giúp nàng một phen.

Tối đó, Cố Tịch Hy đã lục tung rương đồ đạc của mình lên, tìm thấy túi gấm màu nhung đỏ nằm ở đáy rương.

Nàng ngồi xuống ngay bên cạnh rương, mở túi gấm ra.

Bên trong có một gói thuốc, một mảnh giấy. Trên mảnh giấy cũ là nét mực đã nhòe vì thời gian nhưng vẫn có thể đọc được.

Bạch Lão viết: Cổ độc, thiên hạ vô phương giải.

Bàn tay của Cố Tịch Hy lập tức run lên bần bật, cả mảnh giấy và gói thuốc theo đó mà trượt khỏi tay nàng.

Nàng ngẩng mặt, bắt gặp lo hoa huệ đặt ở góc phòng, cánh hoa từ sớm đã khô héo, ngả vàng, có nơi còn chuyển hẳn sang một màu đen chết chóc, rũ xuống tả tơi.

Không lẽ… thật sự chỉ có cái chết mới có thể giải thoát cho nàng sao?