Cố Tịch Hy nghiêng đầu, nhướng mắt đầy khiêu khích:

“Chính là như vậy đấy! Ngươi tưởng như thế nào?”

Hoàng Phủ Bắc Trì long sòng sọc mắt nhìn nàng.

Trong một khoảnh khắc y bị phân tâm, Cố Tịch Hy liền dùng mũi chân, xoay một vòng hất tung lên cây trâm vừa bị y đánh rớt.

Nàng vùng tay mình ra, bắt được cây trâm, không kịp suy tính quá nhiều mà ghim thẳng vào bả vai của y.

Máu lập tức rỉ ra làm sẫm màu long bào y đang mặc.

Cố Tịch Hy thừa biết, chút thương tích này đối với Hoàng Phủ Bắc Trì còn thua cả kiến cắn vào da, nhưng nếu không làm gì đó, nàng e mình sẽ bị nam nhân này ép đến phát điên.

Hoàng Phủ Bắc Trì theo phản xạ đứng cách xa nàng một chút, đưa tay lên xem xét vết thương. Cuối cùng gật gật đầu, giọng nói rít qua kẽ răng:

“Chơi vui quá nhỉ?”

Y bước lên, xoa xoa bàn tay vẫn còn đang ghim chặt cây trâm của nàng, thì thầm:

"Nếu nàng có bản lĩnh, vậy thì tự mình đi tìm cái chết đi, lụa trắng, hay mấy cây trâm nhọn này cũng được. Trẫm sẽ an táng cho nàng thật long trọng.

Còn nếu không dám, vậy thì tốt nhất đừng nháo, bằng không, bổn thiên tử có thể khiến quý phi nàng sống không bằng chết!"

Nói rồi, y liền phất tay áo rời đi.

Cố Tịch Hy đứng ngơ ngẩn một hồi lâu, ráng hoàng hôn len qua khung cửa gỗ cách điệu đẹp đẽ, phủ sáng lên người nàng

Chết, hay là sống không bằng chết…?

Hình như, nàng càng lúc càng đi tới đường cùng rồi. Bây giờ, cho dù Trường Khánh Diên và Hoàng Phủ Minh Phong có quay trở về, phá thành giành lại ngai vua, thì nàng cũng sẽ không cách nào hoàn thành nhiệm vụ ban đầu mà mình muốn.

Cái gì mà làm hoàng hậu, làm phượng hoàng chứ?

Hoàng Phủ Bắc Trì đã bê một chậu nước bẩn khổng lồ, ngang nhiên hất thẳng lên người nàng rồi.

Chết, hay là sống không bằng chết…?

Nàng cứ nhìn chằm chằm vào cây trâm ngọc trên tay mình như vậy, lâu thật lâu…

Đến một khoảnh khắc, Cố Tịch Hy bất chợt giật mình, lập tức quăng cây trâm trong tay mình đi, ngã ngồi xuống đất.

Trâm ngọc va vào tường không gãy, chỉ có vài mảnh vụn vì lực va đập quá mạnh mà li ti rơi ra.

Chiều hôm đó, và cả đêm hôm đó, Cố Tịch Hy đã khóc tới mức không còn sức lực để gào lên thành tiếng, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy bản thân bất lực như vậy.

Khi sư phụ và sư mẫu mất, nàng đúng thật là rất đau lòng, nhưng chỉ đau lòng mà thôi, không phải tuyệt vọng, vì nàng còn bốn phương tám hướng thế gian để đi, chỗ nào cũng có thể đi.

Nhưng mà bây giờ, vây quanh nàng chỉ có bốn vách tường kín bưng của hoàng cung, ngẩng mặt không thấy bầu trời, dõi mắt không thấy tương lai.

Hoàng Phủ Bắc Trì đúng là nói được làm được. Y thật sự đang khiến Cố Tịch Hy sống không bằng chết.

Y mỗi đêm đều đến chỗ của nàng, không động vào nàng, chỉ thản nhiên lên giường nằm ngủ, mặc kệ nàng làm gì, ngủ ở đâu.

Đúng vậy, chỉ cần như vậy.

Trước kia, Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy ở cùng một chỗ, lúc đầu thậm chí còn không có một sự động phạm xác thịt nào, song vẫn khiến cả hoàng cung này cho rằng nàng và hắn hoan hoan hợp hợp, tình chàng ý thiếp.

Bây giờ, Hoàng Phủ Bắc Trì cũng chỉ cần như vậy, y đã có thể hô hoán cho người người đều biết Trường thị và y đang rất vui vẻ sau khi mưu phản giết vua.

Lúc đầu, Cố Tịch Hy còn nỗ lực kháng cự, nàng không thể giết được y, nhưng chí ít cũng sẽ không khuất phục y.

Sau mỗi đêm, nàng đều sai Trữ Nhi đốt bỏ chăn đệm mà Hoàng Phủ Bắc Trì đã ngủ, đập vỡ hết toàn bộ vật dụng mà y đã chạm vào.

Thậm chí, chỉ cần y chạm vào người nàng, bất kể là nơi đâu, sáng hôm sau, nàng đều phải ngâm mình trong hồ nước gần hai canh giờ.

Cảm thấy rất dơ bẩn, rất nhục nhã.

Những điều này cũng không thể chứng minh rằng Cố Tịch Hy trong sạch. Nàng có mọc miệng khắp người cũng không cách nào biện hộ được cho mình.

Ngoại trừ Trữ Nhi, các cung nhân khác trong Tựu Nguyệt điện đều nhìn nàng bằng đôi mắt khác. Không mạo phạm, nhưng đầy khinh thường và khó chịu.

Không nhớ rõ đã trôi qua bao lâu, bao nhiêu ngày, Cố Tịch Hy ngồi trước gương đồng, đưa tay tháo những mảng da bong tróc trên môi mình, tận tới khi mảnh môi dưới xuất hiện những mảng đỏ quánh, có nơi còn lấm tấm máu, nàng mới giật mình sực tỉnh.

Cuối cùng vẫn là không còn sức để khóc, Cố Tịch Hy nhìn mình trong gương, bật cười, tự nhạo báng.

Trữ Nhi mang vào cho nàng một bát cháo hoa, cất giọng đau lòng:

“Tiểu thư, người ăn một chút đi.”

Hoàng Phủ Bắc Trì đã phế danh nguyên cơ của nàng, phong làm quý phi, nhưng nàng tuyệt đối không nhận thứ ô danh này. Trữ Nhi thấy thế liền đổi cách xưng hô, không gọi nàng là nương nương nữa.

Cố Tịch Hy nhìn bát cháo đặt bên cạnh, không chú tâm lắm, lại mơ hồ nói:

“Trữ Nhi, ta muốn về nhà…”

Nói rồi, nàng lại tự nhớ ra, nàng làm gì có nhà nhỉ?

Trữ Nhi siết tay nàng:

“Tiểu thư đừng sợ, điện hạ và thái sư sắp quay về rồi, chỉ cần họ về, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Cố Tịch Hy khẽ hả một tiếng, sau đó lầm bầm gì đó, Trữ Nhi không nghe rõ.

Sẽ không kết thúc đâu, thứ ô danh mà Hoàng Phủ Bắc Trì đã dội lên người nàng, lên ba chữ Trường Ý Đan sẽ không có cách nào kết thúc được.

Nếu chuyện tạo dựng một nguyên cơ cao quý đơn giản như vậy, Cố Tịch Hy nàng đã không xuất hiện ở đây.

Mà hình tượng nguyên cơ cao quý của Trường Ý Đan mà nàng cất công tạo dựng, đã vỡ nát thành vụn mất rồi.