Cố Tịch Hy ngẩn người, sau đó mím chặt môi.

Hoàng Phủ Bắc Trì thật sự sẽ không buông tha cho nàng. Y sớm biết nàng là kẻ giả mạo nhưng không làm loạn lên, vì điều này không có lợi cho y. Ngược lại, y dùng thứ này như một chiếc bẫy chuột, muốn từ từ ép chết nàng…

Cố Tịch Hy nghiến răng, muốn chơi, nàng có thể chơi với y.

Nàng sống đến ngày hôm nay hoàn toàn không dễ dàng. Nàng tuyệt đối… tuyệt đối sẽ không để người khác ức hiếp…

Nàng nhất định phải vượt qua những kiếp nạn này…

Cố Tịch Hy đanh giọng, ánh mắt ngay tức khắc trở nên sắc bén:

"Vương gia tốt nhất nên cẩn trọng lời nói của mình. Tên của bản cung là thứ ai muốn gọi liền có thể tùy tiện hay sao?

Còn nữa, bản cung nhắc lại với ngài thêm một lần, bản cung không quen biết ngài!"

Hoàng Phủ Bắc Trì dường như đã đoán ra được phản ứng này của nàng, y gục gặc đầu:

“Trường Khánh Diên đúng là khéo chọn người. Nữ nhân thế này, rất khó tìm trong thiên hạ…”

Ánh mắt Cố Tịch Hy sắc đến nỗi tưởng như có thể phóng ra dao:

“Vương gia hình như say rồi.”

Nàng toan muốn quay lưng bước đi, nhưng Hoàng Phủ Bắc Trì lại đột nhiên thấp giọng:

“Trường Ý Đan đang ở đâu?”

Ngón tay Cố Tịch Hy bị siết chặt tới nỗi hộ giáp cũng suýt thì bung ra. Nàng cười khẽ, nhìn y:

“Bản cung chính là Trường Ý Đan.”

Hoàng Phủ Bắc Trì còn tính mở miệng nói gì đó, nhưng từ phía bên kia Liên các, hai cung nữ đi thắp đèn đang từ từ đi tới. Y thay đổi tông giọng, nói với Cố Tịch Hy:

“Bổn vương còn phải đi xem thử trường săn chuẩn bị như thế nào, không làm phiền nương nương nữa.”

Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Bắc Trì lại trở về là vị vương gia lễ độ, đạo mạo trong mắt người khác thường ngay. Y thong thả bước qua nàng rồi đi thẳng.

Hai cung nữ đi tới, hành lễ một lượt với hai vị chủ tử rồi cũng đi làm nhiệm vụ của mình.

Tiểu đình thoáng chốc chỉ còn lại Cố Tịch Hy, nàng nhìn theo hướng Hoàng Phủ Bắc Trì vừa đi, lại ngoái đầu nhìn vào bên trong tiểu đình, lúc nãy ở đây còn có một người khác…

Nàng chậm rãi bước vào bên trong tiểu đình xem xét, chỉ hận bây giờ là mùa đông, áo choàng dày không thiếu, người bí ẩn đó còn lẫn khuất trong bóng tối, kỳ thật không có cách nào nhận diện được.

Cố Tịch Hy đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt bàn làm bằng đá, không khỏi che miệng thảng thốt.

Trên mặt bàn lưu lại những dấu vết rất quen mắt.

Những lỗ hõm nhỏ nằm kề nhau, tương tự như những dấu trên mặt ghế bên trong phòng của Tát Lạt mà nàng đã từng trông thấy ở Lũng Nham.

Khi đó, Cố Tịch Hy đã suy đoán Tát Lạt có gặp riêng một người nào đó trong lúc đợi đoàn người của Hoàng Phủ Minh Phong tới. Nàng đã cho rằng, những vết hõm đó là do ai đó cầm một cái dùi nhọn, hoặc một thanh chùy thủ cỡ nhỏ, trong lúc nói chuyện đã theo thói quen mà chọc vào.

Lúc nãy, Hoàng Phủ Bắc Trì ở đây. Hơn nữa, bên hông y đúng là có giắt một thanh chùy thủ nhỏ…

Ngón tay Cố Tịch Hy miết sát lên những vết lõm trên mặt bàn, ánh mắt sau hồi đăm chiêu liền thoáng ý kinh sợ.

Quả nhiên là Hoàng Phủ Bắc Trì, chỉ có thể là y liên kết với Miêu tộc, dùng Tát Lạt làm con tốt thí mạng trên bàn cờ khai chiến ở Lũng Nham!

Khi Cố Tịch Hy quay lại Nghi Xuân uyển, trông thấy thư phòng của Hoàng Phủ Minh Phong vẫn sáng đèn. Nàng nhíu mày, không phải chứ…? Hình như đã rất trễ rồi.

Nàng suy nghĩ trong chốc lát, quyết định đi tới trước cửa thư phòng. Lý công công vẫn đang chờ hầu bên ngoài, gió lạnh như vậy cũng không dễ chịu gì.

Trông thấy nàng, ông ta liền vội vã hành lễ:

“Nô tài tham kiến thái tử phi nương nương!”

Cố Tịch Hy gật đầu:

“Trễ như vậy mà điện hạ vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”

Lý công công cũng quay đầu nhìn cánh cửa vẫn đang khép kín, nét mặt có chút bất đắc dĩ:

“Hồi nương nương, điện hạ căn dặn không làm phiền người, nô tài cũng không dám tùy ý…”

Cố Tịch Hy nhìn ánh sáng mờ hắt ra từ tấm phên lụa đính trên vách cửa, nhíu mày:

“Nhưng đã trễ rồi…”

Hơn nữa, ngày mai còn có buổi săn bắn, theo lý mà nói, ngày mai hắn sẽ có rất nhiều chuyện cần phải làm.

Nàng thở dài, rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm thế nào. Nàng nhìn Lý công công, biết ông ta hẳn sẽ không có lá gan đến gõ cửa gọi thái tử.

Nếu là bình thường, Cố Tịch Hy cũng không dám quản nhiều như vậy, nhưng hôm nay thì khác…

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nhấc chân váy ngồi xuống bậc tam cấp. Lý công công trông thấy liền có chút hốt hoảng, nàng trấn an ông ta:

“Bản cung ngồi ở đây một lát.”

Lý công công chỉ có thể bất lực a lên một tiếng.

Gió thổi bay tung cả phần tóc rũ hai bên mép tai của Cố Tịch Hy lên. Nàng khẽ xoa tay, rồi lại đưa lên sờ má, cố gắng xua đi khí lạnh đang bủa vây xung quanh mình.

Không biết qua bao lâu, Cố Tịch Hy quay lại hỏi Lý công công:

“Bây giờ là lúc nào rồi?”

Ông ta nhẩm tính đôi chút, sau đó đáp:

“Hồi nương, bây giờ chắc vào khoảng cuối giờ Hợi.”

Cố Tịch Hy lập tức nhướng mày:

“Cái gì?”

Nàng đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía cánh cửa, cuối cùng dứt khoát tiến lại, giơ tay gõ lên vách hai tiếng:

“Điện hạ!”

Bên trong không có phản hồi.

Nàng nhíu mày, lại khẽ nói vào trong:

“Điện hạ, không còn sớm nữa, nên đi nghỉ ngơi thôi ạ.”

Có lẽ là vì nàng tựa người quá sát vách cửa, trong lúc không chú ý đã vô tình đẩy làm cánh cửa bật mở ra.

Hoàng Phủ Minh Phong đang ngồi cạnh bàn, trước mặt hắn vẫn là bản đồ di trường ngày mai hoàng đế sẽ tổ chức săn bắn. Đầu hắn cúi xuống, chống một bên tay lên trán để đỡ lấy.

Ban đầu Cố Tịch Hy vốn tưởng hắn mệt mỏi nên đã ngủ quên mất. Nhưng sau đó, nàng khẽ gọi thêm mấy tiếng nữa, người vẫn không có phản ứng.

Có gì đó không đúng… Nàng biết Hoàng Phủ Minh Phong là kiểu người rất nhạy cảm, kể cả khi ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức hắn.

Cố Tịch Hy có chút hoảng sợ, vội vã sải bước nhanh qua chỗ hắn. Nàng giữ vai hắn, gọi:

“Điện hạ, điện hạ.”

Bàn tay nàng chạm vào phần da thịt lộ ra trên cổ Hoàng Phủ Minh Phong, ngay lập tức giật mình kinh sợ vì hơi nóng hầm hập đang lan trên tay mình.

Cố Tịch Hy vội vã đỡ hắn, đồng thời quay ra ngoài gọi lớn:

“Lý công công, mau truyền thái y!”