Cố Tịch Hy nói lời này là vì đang trong phút hưng phấn, nhưng ngay sau đó, nàng cũng ý thức được một đương kim thái tử như hắn, mang theo túi phúc bên người hình như có gì đó không thuận mắt.

So với những miếng ngọc bội quý giá, tinh xảo, túi phúc dù có tỉ mỉ tới đâu cũng không cách nào sánh được.

Nhưng câu trả lời của Hoàng Phủ Minh Phong lại khiến nàng bất ngờ, hắn gật đầu:

“Vậy nàng làm đi.”

Cố Tịch Hy vui tới mức suýt thì quên mất mình là nguyên cơ, muốn vỗ tay mấy cái.

Nàng vui vẻ đáp:

“Vâng.”

Với nàng, hắn có đeo túi phúc hay không không quan trọng cho lắm, dù sao cũng chỉ là món đồ thủ công được làm ra trong lúc rảnh rỗi. Điều quan trọng là hắn muốn nàng làm.

Chủ đề về túi phúc kết thúc. Hoàng Phủ Minh đặt tay phía sau gáy Cố Tịch Hy, những lọn tóc suôn mượt chậm rãi lùa qua kẽ tay hắn. Tóc của nàng quả thực rất dày, khi ngủ cùng một giường, nhất là khi đưa tay mình làm gối cho nàng, hắn vẫn thường nảy sinh thói quen nghịch nghịch suối tóc đen mượt, óng ả trải ra trên nền nệm bông.

Hắn cất giọng hỏi:

“Những ngày qua có nghe lời ta dặn không?”

Cố Tịch Hy không chỉ tỉnh mộng nhanh như chớp, mà còn thoáng chốc trở nên chột dạ.

“Hồi điện hạ, có… có một chút.”

Hoàng Phủ Minh Phong dường như cũng không hề bất ngờ, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, có chút nghiêng đầu:

“Nàng nói nghe xem.”

"Hai ngày trước, thiếp có cùng mẫu hậu đến phủ Nhị vương, đó là vì trong lúc thiếp vấn an mẫu hậu, cung nữ đến báo ngài ấy bị kích ứng nghiêm trọng do ăn phải đậu lạc.

Điện hạ, lúc đó chàng không ở trong cung, thiếp thân là nguyên cơ của chàng, cho nên mới đi cùng mẫu hậu."

Cố Tịch Hy cố ý nói rõ ngọn ngành, muốn cho Hoàng Phủ Minh Phong biết, nàng đi tới đó là vì tình thế bắt buộc phải đi, trên hết là giữ thể diện và đạo lễ giúp hắn.

Nàng không đến vì tình riêng.

Thật ra, nàng còn hận chết đi được khi Hoàng Phủ Bắc Trì không chết mà quay về.

Ánh mắt Hoàng Phủ Minh Phong không có vẻ gì là phẫn nộ, thậm chí so với trước kia, khi vô tình cuộc nói chuyện của hai người bị cuốn vào nhân vật thứ ba là Hoàng Phủ Bắc Trì, đôi mắt sâu của hắn sẽ luôn tràn ngập sự tò mò và nhạo báng. Nhưng bây giờ, đối diện với Cố Tịch Hy chỉ có một cái nhìn yên ả, nhẹ nhàng.

Hắn hỏi:

“Còn gì nữa không?”

Nàng tự nghĩ, có lẽ hắn đã biết cả rồi. Hoàng Phủ Bắc Trì chính thức mở màn khai chiến, nói không chừng trước khi đi huấn luyện mã binh, Hoàng Phủ Minh Phong đã biết y sẽ ra tay, cho nên mới bảo nàng tốt nhất đừng làm những chuyện linh tinh.

Trường Khánh Diên cũng nói, lúc này, quan trọng nhất là cho Hoàng Phủ Minh Phong thấy, Trường gia nhất dạ trung thành với hắn.

Nàng thành thật gật đầu:

“Vâng, còn một lẽ nữa. Có lẽ điện hạ đã biết rồi, người gây họa lần này là phu nhân của Lã Chiến, mà Lã Chiến lại là thuộc hạ dưới trướng của phụ thân thiếp.”

Hoàng Phủ Minh Phong mỉm cười, ngón tay trỏ hơi cong lại, gõ nhẹ lên chóp mũi nàng:

“Thái tử phi, hậu cung không can chính.”

Lời của hắn rõ là đang nghiêm nghị, nhưng hành động thì hình như có chút không tương thích.

Rốt cục, nàng vẫn không biết tâm tư hắn, mấy phần là thật.

“Vâng, tạ điện hạ nhắc nhở, thần thiếp sẽ rút kinh nghiệm.”

Điều duy nhất làm Cố Tịch Hy an tâm, chính là Hoàng Phủ Minh Phong thật sự không nhắc đến Hoàng Phủ Bắc Trì với vẻ chế nhạo nàng như trước.

Nàng từng sầu não mà nghĩ, hắn có thể không nhắc, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy, trong bối cảnh khắc nghiệt như hiện nay, không nhắc đã là một loại ân huệ rất lớn.

Hoàng Phủ Minh Phong đi huấn luyện mã binh lần này xem ra khá suôn sẻ. Mã binh là nền tảng cho kỵ binh, nếu hắn thuận lợi thu phục lòng quân ở đó, sức mạnh của hắn hẳn sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Hoàng đế Cao Tông trao cho hắn cơ hội này, xem ra lòng ông cũng đang rất nghiêng về hắn.

Song sự hậu thuẫn từ nhiều bên dành cho Hoàng Phủ Minh Phong càng khiến cho Cố Tịch Hy lo lắng về Hoàng Phủ Bắc Trì. Nàng lo y cẩu cùng đứt giậu, vì tham vọng càng lớn thì dã tâm cũng sẽ càng lớn, sẽ khiến con người làm ra những thứ chuyện thương thiên hại lý trời đất bất dung.

Như cách mà nhiều năm trước, y nhúng tay giết chết Trần Chiêu Thủy, đánh vào điểm yếu trí mạng của Hoàng Phủ Minh Phong.

Nhưng mà, thời thế đã khác xưa, cẩn thận suy nghĩ, Cố Tịch Hy cảm thấy Hoàng Phủ Minh Phong của lúc này dường như không có điểm yếu, cũng không có cái vảy ngược nào chìa ra tạo cơ hội cho Hoàng Phủ Bắc Trì bắt thóp được.

Mà nàng, nàng tin chắc mình cũng không phải là điểm yếu của Hoàng Phủ Minh Phong.