Ngô sư huynh tức tới sắc mặt xám ngắt, trên trán nổi gân xanh, có điều hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt người đó, chỉ có thể ra sức nhớ kỹ thanh âm.

Đồng thời mắng thầm trong lòng: Nhãi con mới tới, các ngươi chờ đó cho lão tử, món nợ giữa chúng ta cứ từ từ rồi tính.

Hắn cũng từng là người mới, lúc trước khi bọn họ tới biệt viện, bị các sư huynh khóa trước thu thập cho thành dễ bảo.

Hiện giờ cuối cùng cũng đến phiên bọn họ nở mày nở mặt, không ngờ vị đạo lại thay đổi rồi, đám tiểu tử này ai nấy đều đuôi vểnh lên trời, không ngờ dám chống đối bọn họ.

Đồ Phương nhìn nhìn dấu chân trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Là ai đo cự ly?
Chấp Pháp Giả trên mặt mang theo dấu bàn tay lập tức sắc mặt như tro tàn, tiến lên một bước nói:
- Là.

.

.


Đệ tử.

- Thân là Chấp Pháp Giả, không ngờ ngang nhiên gian dối, hãm hại đồng môn, ngươi thu thập đồ đạc, nhận phúc lợi tháng này rồi về nhà đi.

Đồ Phương trưởng lão thở dài nói.

Mọi người nghe vậy lập tức chấn động, thế là đuổi một vị sư huynh à? Quá nghiêm khắc rồi.

- Trưởng lão, ta!.

Người đó giật nảy mình.

- Không cần nói gì cả, thân là chính đạo thì phải tâm chính thần thanh, làm chuyện gì cũng phải quang minh lỗi lạc, ngươi làm như vậy là phạm tối kỵ rồi.

Cái này có khác gì xúc phạm viện quy, hành vi của ngươi đã rơi vào tà đạo, biệt viện không thể giữ ngươi lại.

Nếu trong lòng ngươi còn có biệt viện, trở về tự kiểm điểm, làm một người tu hành đường đường chính chính đi.

Đồ Phương nói.

Người đó thở dài, muốn nói gì đó, nhưng sau khi lén nhìn Ngô sư huynh một cái thì gật đầu rời đi.

- Ngô Khởi, ta nhớ ngươi vừa từ Cấm Bế Đường ra còn chưa được một tháng nhỉ, xem ra trong khoảng thời gian này ngươi chưa biết hối lỗi rồi.

Đồ Phương hừ lạnh một tiếng, nói.

- Đệ tử biết sai rồi, là đệ tử bị người khác dẫn nhầm đường, cho nên mới như vậy, xin trưởng lão trách phạt!
Ngô sư huynh vội vàng nói, thái độ nhận sai vô cùng tốt.

- Có phải bị người dẫn nhầm đường hay không thì ngươi rõ, ta rõ, có điều dựa theo quy củ của biệt viện, hắn không tố giác ngươi, đó là vận khí của ngươi.

Đương nhiên, vận khí cũng là một loại thực lực, cho nên ta sẽ không đuổi ngươi, tuy ngươi có hiềm nghi quan báo tư thù, nhưng ta không có chứng cớ, cho nên ngươi rất may mắn.


Có điều ngươi không tự mình đi kiểm tra cự ly thực tế đã tùy tiện xuất thủ, có cái hiềm thất trách, sai lầm ở phía ngươi, cho nên tổn thất hôm nay tạo thành cần ngươi đi gánh vác.

Tự mình tới Chấp Pháp Đường, lĩnh năm trăm trượng, cấm túc nửa tháng đi.

Đồ Phương nói.

Ngô sư huynh nghe thấy phạt năm trăm trượng, thiếu chút nữa thì sợ tới ngất đi, trượng đó không phải là là gậy bình thường, đó chính là từ Quý Kim Mộc làm thành, bên trên có độc tố, nhẹ nhàng đánh một cái, cũng có thể khiến người ta đau tới kêu oa oa.

Bình thường nặng nhất cũng chỉ hai trăm trượng mà thôi, hiện giờ lại phạt tới năm trăm trượng, hắn không chết thì cũng bị lột da.

Nhưng hắn biết Đồ Phương trưởng lão chấp pháp như núi, nếu không phục sẽ xử phạt nặng hơn, chỉ có thể cắn răng cúi đầu mà đi.

- Tôn trưởng lão.

Ánh mắt Đồ Phương có chút phức tạp nhìn Tôn trưởng lão.

- Có.

Trong lòng Tôn trưởng lão hơi chấn động, cảm thấy có chút không ổn.

- Đến hậu sơn diện bích bảy ngày đi, nơi này ta sẽ tìm người thay thế ngươi.

Đồ Phương nói.

- Vâng.

Tôn trưởng lão lên tiếng, không nói thêm gì, cứ vậy rời đi.

Lần này thì cả Long Trần và Đường Uyển Nhi đều trợn tròn mắt, Đồ Phương trưởng lão đúng là thiết diện vô tư, không hổ là đệ nhất trưởng lão của biệt viện.

Bắt Tôn trưởng lão đi diện bích, Tôn trưởng lão ngay cả rắm cũng không dám dánh, thậm chí Đồ Phương ngay cả lý do cũng chẳng thèm nói.

Có điều không thể không nói, phần chính trực này của Đồ Phương trưởng lão quả thật đáng để kính nể, Long Trần cũng không thể không phục.


- Đa tạ trưởng lão nhìn rõ mọi việc, ta không tính toán chuyện ngươi lúc trước lừa ta.

Long Trần ôm quyền nói.

- Ha ha, vậy đa tạ ngươi.

Đồ Phương tất nhiên biết Long Trần là nói chuyện lừa Sở Dao tới Thiên Mộc Cung.

Lúc ấy hắn cũng đành bất lực, bọn họ và Thiên Mộc Cung có giao tình thâm hậu, nếu hắn không giúp Hoa Ngữ, vậy thì cũng khó ăn khó nói.

Vốn điều này đối với Đồ Phương mà nói, là một chuyện vô cùng đuối lý, vốn định sau khi Long Trần đến biệt viện, hy vọng có thể ở phương diện tu hành bồi thường hắn một chút.

Nhưng sau khi biết Long Trần chính là dị số trong thiên địa, ý tưởng này cũng chỉ có thể hủy bỏ, cho nên đối với một người luôn chính trực như hắn mà nói, chuyện này như nghẹn ở cổ, khiến hắn vô cùng không thoải mái.

Không ngờ hiện giờ Long Trần trực tiếp bỏ qua chuyện này, khiến trong lòng hắn cũng được thả lỏng hơn nhiều, đồng thời cũng cảm khái, Long Trần là thiếu niên minh bạch lí lẽ.

Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, người cũng đi rồi, cho dù có cãi nhau ầm ĩ cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Thấy Long Trần không ngờ dám nói chuyện với Đồ Phương trưởng lão như vậy, lại thấy Đồ Phương trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc, bất cẩu ngôn tiếu không ngờ còn vui vẻ nói cám ơn, trong nhất thời tất cả mọi người đều choáng váng, thế giới này quá điên cuồng rồi.

- Được rồi, mọi người tiếp tục đi.

Đồ Phương trưởng lão nói xong, vung tay áo, xoay người rời đi, chỉ để lại mọi người vẫn đang ngẩn ngơ nhìn Long Trần.