Mạc Ninh Viễn bị Giang Minh Dịch giận đùng đùng kéo ra ngoài cục cảnh sát, bỗng có hai chiếc xe ngừng lại, khi nhìn thấy Giang Minh Dịch, một tên đàn ông âu phục phẳng phiu đi ra, trêи mặt mang theo lo lắng nói với Giang Minh Dịch: "Lão đại, lúc Trần Kỳ nghe ngài bị bắt đi, nhất thời khẩn trương đuổi theo nên không may bị xe đụng, hiện tại đang nằm trong bệnh viện."

Người đến là thuộc hạ đắc lực của Giang Minh Dịch Chu Đào, ngoại hình cân đối, thoạt nhìn cũng là anh khí bừng bừng, một tên đàn ông kiên cường như thế, lúc này lại mang vẻ mặt lo lắng, hiển nhiên là đối với chuyện người kia xảy ra chuyện là cực kì để tâm.

Chân mày Giang Minh Dịch cau lại, ánh mắt dần trở nên khác thường.

Khóe miệng Mạc Ninh Viễn kéo lên mỉm cười, đợi Chu Đào mang theo ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, mới phát hiện mình có chút cười trêи nỗi đau của người khác, Mạc Ninh xa nhìn sắc mặt chán ghét của đối phương, nụ cười trêи mặt cũng không chút nào biến mất, y cười hắn, thích xen vào chuyện người khác, chuyện gì Chu Đào cũng có thể quản, nhưng không thể quản chuyện y phải khóc hay là cười đi.

Lại nói, Trần Kỳ xảy ra chuyện, tâm tình của y vô cùng vui vẻ, còn không thể cười sao, tên này đáng đời xảy ra chuyện, nếu không phải tên này ở trước mặt một bộ, phía sau lưng lại một bộ hại người, thì cậu ta sẽ đến nông nỗi vậy sao?

Chu Đào nắm chặt nắm đấm, nhịn không được nói: "Lão đại, nếu không phải Mạc tiên sinh báo cảnh sát, Trần tiên sinh cũng sẽ không..."

Mạc Ninh Viễn cười ha hả, kỳ thật, Trác Hạo hi báo cảnh sát cùng y báo cũng không kém là bao nhiêu, chỉ là chuyện này với chuyện Trần Kỳ gặp họa cũng đừng nói quá đi, chẳng qua do chính tên Trần Kỳ kia thị lực không tốt, tự tông mình vào người khác làm gì chứ?

Mạc Ninh Viễn ôm cánh tay ưu nhã đi về phía Chu Đào, mắt mang hoa đào nâng ngón tay lên nói: "Chu tiên sinh, anh cũng kỳ lạ quá nha, lần trước cơ mật công ty lộ ra ngoài, anh nói là do tôi tiết lộ, lần trước nữa trúng thầu thất bại, anh nói là do tôi hại, đến hôm nào, con gái của anh mang thai, anh nói là do tôi làm, ai nha, rồi tôi sẽ gọi anh là ba ba a? Cha vợ a, cha cũng đừng chụp mũ lớn cho con như vậy, Ninh Viễn gánh không nổi a!" Mạc Ninh Viễn vuốt cái trán, lộ ra một bộ dạng yếu đuối.

Chu Đào mặt đỏ lên, tức giận nhìn Mạc Ninh xa, rồi chuyển hướng qua Giang Minh Dịch, tức giận nói: "Lão đại cậu nhìn y đi."

"Người ta đang cãi nhau, anh không nhìn thấy sao?" Trước kia y cảm thấy Giang Minh Dịch vô tình, hiện tại y cảm thấy Giang Minh Dịch là đa tình, ăn trong chén nhìn trong nồi, thật là lòng tham không đáy.

Mạc Ninh Viễn lấy tay của mình, vuốt vuốt tóc dài, "Tôi đi, anh không sợ bệnh của cậu ta chuyển biến xấu hơn a! Mặc dù, tôi không ngại bệnh của y chuyển biến xấu, nhưng mà, bệnh của y một khi chuyển biến xấu, lại kéo họa tới trêи người của tôi, ai nha, sao tôi có thể gánh đây nổi a!"

"Ninh Viễn, từ khi nào cậu học được khắc nghiệt như thế? Quả nhiên là ở chung với Trác Hạo hi, toàn học thói xấu." Giang Minh Dịch nhăn lông mày, ánh mắt trở nên lãnh khốc.

Mạc Ninh Viễn chạm vào khóe mắt, cười ha ha, "Giang tiên sinh, hình như Trần tiên sinh vẫn còn ở bệnh viện chờ ngài? Tôi thấy anh vẫn là nên đi trước đi, mất công người ta đi đời nhà ma, anh ngay cả gặp người ta một lần cuối cũng không gặp được, ai nha, nếu như thế thì tôi làm sao gánh nổi đây?"

Chu Đào lửa giận ngút trời nhìn Mạc Ninh xa, hét lớn một tiếng, "Cậu nói cái gì?"

Mạc Ninh Viễn bị kinh động lui về phía sau mấy bước, vỗ ngực, cười trừ nói: "Không có gì, là tôi nói sai, Trần tiên sinh y làm sao lại chết được đây? Y nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." Trong lòng Mạc Ninh Viễn vì bộ dáng chân chó của chính mình, hung hăng tự mình khinh bỉ bộ dáng chân chó bộ dáng của mình một cái, nhưng mà người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a!

Giang Minh Dịch xoay người, nhìn Mạc Ninh đường xa: "Tôi đưa cậu về."

Mạc Ninh Viễn nâng lên khóe miệng, "Quên đi, cứu người như cứu hỏa, Giang tiên sinh vẫn là nhanh đi bệnh viện đi, Trần tiên sinh đang chờ ngài kìa, nếu chậm trễ, thì có được hay không?"

Giang Minh Dịch cười cười, "Tôi cũng không phải bác sĩ, có đi hay không, cũng không quan trọng."

Mạc Ninh Viễn nhìn khuôn mặt Chu Đào đột nhiên biến sắc, ánh mắt tràn đầy oán hận, âm thầm thở dài, cậu ta nằm trong bệnh viện sẽ có Giang Minh Dịch bên cạnh, nhưng có người nào sẽ vì y mà vội vã như thế, làm người thôi cũng thật đúng là thất bại a!

Chu Đào lo lắng nói: "Giang tiên sinh, nhưng Trần Kỳ vì ngài mà bất chấp nguy hiểm a!"

Mạc Ninh Viễn im lặng cười, đúng, cho dù Trần Kỳ không đỡ, khi đó Giang Minh Dịch cũng chưa chắc sẽ bị thương, nhưng Trần Kỳ đỡ giúp hắn, dĩ nhiên Giang Minh Dịch sẽ nhớ kỹ phần ân tình này, đổi lại nếu là y lúc trước, cũng có thể làm được như vậy, nhưng mà bây giờ, y không nỡ...

Mạng chỉ có một, ai cũng vậy, nếu đã chết đi thì cũng không thể sống lại được, không có người nào so mạng tiện với ai khác, cho nên, nếu như Giang Minh Dịch có bị ám sát, y sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Mạc Ninh Viễn thở dài, "Mặc dù anh không phải bác sĩ, nhưng dù gì anh cũng phải đi, để cậu ta yên lòng, đi đi, đừng để người ta sốt ruột chờ, tôi tự trở về là được rồi."

"Ninh Viễn!" Giang Minh Dịch còn muốn nói gì đó, nhưng Mạc Ninh Viễn đã phất tay lên một chiếc xe taxi.