Mạc Ninh Viễn đứng lên đi về phía cửa sổ, chán nản nói: "Nếu như Giang Minh Dịch thật sự thích ai, thì hắn sẽ không dám đụng vào người đó, cũng không phải không dám, mà là không nỡ đi."
Trác Hạo Hi nhíu mày, khó hiểu nói: "Tôi không hiểu."
Mạc Ninh Viễn ôm chặt thân thể, "Trước kia tôi cũng không hiểu, có thể cả đời ai cũng chỉ quý trọng nhất một người, thật giống như nặng tình, cũng như ngoài kia sóng gió đến vậy, lại trong nhiều người tìm được người mình yêu nhất, thì chỉ muốn thật lòng đối xử tốt với một người, còn lại bất quá chỉ là thế thân thôi."
Trác Hạo Hi đưa tay nắm chặt tay Mạc Ninh Viễn, "Ninh Viễn, anh đừng coi thường chính mình như vậy."
Mạc Ninh Viễn cười tự giễu, "Thế thân lại được sủng, đến khi chính chủ tới, thì phải đứng sang một bên, tôi là như vậy, Trần Kỳ cũng là như vậy, bây giờ tôi và Trần Kỳ đang đứng ở vị trí khác nhau, sợ là chỉ có tôi thấy rõ, Trần Kỳ vẫn còn sống ở trong mộng của cậu ấy, cứ tưởng là đuổi tôi đi, Giang Minh Dịch sẽ chỉ có cậu ấy, bất quá, kết cục sau này chỉ sợ đều giống như nhau a."
"Ninh Viễn." Trác Hạo Hi thấp giọng kêu một câu.
Mạc Ninh Viễn tựa vào lồng ngực Trác Hạo Hi, ngữ điệu mềm mại mà nói: "Hạo Hi, chúng ta ngủ đi."
Bỗng nhiên cửa bị một lực mạnh mẽ đạp ra, Giang Minh Dịch nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, Mạc Ninh Viễn tựa ở trêи ngực Trác Hạo Hi, hướng phía cửa nhìn ra ngoài, đúng là Giang Minh Dịch đã quay lại,
Mạc Ninh Viễn kinh ngạc nhảy một cái, Trác Hạo Hi đang chẳng hiểu mô tê gì nhìn Giang Minh Dịch.
Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn thả lỏng tựa ở trêи ngực Trác Hạo Hi, đôi mắt tràn đầy ác độc nổi lên.
Trác Hạo Hi trừng mắt với Giang Minh Dịch, "Giang tiên sinh, sao anh lại tới đây?"
Hai mắt Giang Minh Dịch nheo lại, kéo Mạc Ninh Viễn trong ngực Trác Hạo Hi ra, "Tại sao cậu lại bạc tình như vậy? Cậu đã nói sẽ thích tôi cả đời cơ mà?"
Mạc Ninh Viễn không hề gì cười cười, "Tôi có thích anh hay không thì có liên quan gì? Dù sao vẫn còn rất nhiều người thích Giang tiên sinh, tôi có thích anh hay không, hẳn không phải là quan trọng, còn loại chuyện cả đời này, nói qua loa cho xong, chẳng lẽ Giang tiên sinh còn tin."
Mạc Ninh Viễn nâng lên khóe mắt, trong ánh mắt mang theo ba phần trêu tức, ba phần đắc ý, ánh mắt nhìn Giang Minh Dịch mang theo chế nhạo, ngoài ý muốn lại mang vài phần mê người.
"Ninh Viễn, cho tôi thêm một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi." Giang Minh Dịch nắm lấy tay Mạc Ninh Viễn nói.
Trác Hạo Hi kéo Mạc Ninh Viễn về phía sau, "Giang tiên sinh, hiện tại Ninh Viễn là người yêu của tôi."
Giang Minh Dịch ngẩng đầu, ánh mắt coi thường nhìn Trác Hạo Hi, "Ninh Viễn cũng không phải loại tiểu bạch kiểm da mịn thịt mềm có thể phục vụ như cậu, cậu có rảnh quấy rầy Ninh Viễn, còn không bằng tốn thêm chút thời gian, suy nghĩ cách nối lại tình xưa với Mộc Cẩn Hiền đi.
Trác Hạo Hi cau mày, "Chuyện của tôi, không cần đến Giang tiên sinh quan tâm."
Giang Minh Dịch nhẹ cười, "Thật sự, tôi một chút cũng không muốn quan tâm, nhưng cậu lại đang can thiệp vào chuyện của tôi."
Mạc Ninh Viễn mệt mỏi vỗ vỗ trán, "Giang tiên sinh, làm phiền anh ra ngoài được không? Tôi rất mệt mỏi, thật, coi như tôi cầu xin anh."
Giang Minh Dịch oán hận nhìn Mạc Ninh Viễn, "Ninh Viễn, từ khi nào cậu lại bất công như vậy, chỉ đuổi tôi đi, không đuổi cậu ta đi."
Mạc Ninh Viễn mệt mỏi nhìn Giang Minh Dịch, "Rốt cuộc anh muốn làm gì đây? Chẳng lẽ anh đã quên, lần trước ai nói với tôi là chúng ta không hợp nhau nên chia tay sao?"
Trác Hạo Hi kinh ngạc nhìn Mạc Ninh Viễn, trêи mặt Mạc Ninh Viễn có thật nhiều phiền muộn, trước một ngày dự tiệc sinh nhật Trác Vân Tường, Giang Minh Dịch nói đã chán y chán rồi, nên chia tay đi! Ngày thứ hai y ngay cả thuốc ngủ cũng đã mua xong, lại quỷ thần xui khiến muốn đi gặp lại tên bạc tình bạc nghĩa kia một chút.
Y đi theo Giang Minh Dịch năm năm, y trân quý nhất thời gian tốt đẹp ở bên cạnh tên đàn ông này, y luôn cho rằng Giang Minh Dịch chắc chỉ tạm thời không thích y, năm rộng tháng dài, rồi sẽ có chút tình cảm với y, cứ như vậy cả một đời, y cũng có thể chấp nhận, nhưng tên kia chỉ nhàn nhạt nói một câu, trong khoảnh khắc đem hết thảy sự chờ đợi của y hóa thành hư không, một khắc này, y mới phát hiện, mình nghiêm túc cẩn thận từng li từng tí duy trì đoạn tình cảm này, nhưng trong mắt Giang Minh Dịch lại chẳng là cái thá gì.
Mạc Ninh Viễn không biết cảm giác ban đầu của mình là gì, khí lạnh đang toàn thân dũng mãnh tiến ra, xưa nay y không biết, thì ra có một ngày, y sẽ trở nên tuyệt vọng đến vậy.
Y tỉ mỉ phác hoạ hết thảy, bất quá một lúc sau, hoa trong gương, trăng trong nước ảo mộng, sống ở trong mộng người, cũng chỉ có một mình y. Y xưa nay thực sự không ở trong mắt Giang Minh Dịch.
Y còn nhớ rõ ngày đó Giang Minh Dịch ôm Trần Kỳ, ánh mắt hắn nhìn y như đang nhìn người lạ, y nên sớm hiểu rằng, người kia từ trước đến nay là người bạc tình bạc nghĩa như thế, nhưng vào lúc mình bất lực nhất, Trác Hạo Hi bỗng xuất hiện ở bên cạnh y, nói với y rằng: "Giúp đỡ chút, tôi thành công vứt bỏ hắn, ngày mai mời anh ăn tiệc."
Một khắc đó Mạc Ninh Viễn cảm thấy thế giới u ám của mình, đột nhiên lại trở nên tươi sáng.
Mạc Ninh Viễn đã không nhận ra rõ, đến cùng là ai giúp ai, nhưng y biết một điều, đó chính là, không phải không có ai là sẽ sống không nổi.